Anh vẫn nhớ khi còn nhỏ, ông nội đã dạy anh rằng dù cho thế giới này không tốt đẹp, dù tàn nhẫn đến mấy thì anh cũng hãy luôn giữ tấm lòng mình trong sạch.
Chu Trừng không đắc tội gì với anh, trong lòng anh cũng không ghét Chu Trừng. Hai người cũng không thù không oán, nếu chỉ vì suy nghĩ vô lý kia mà anh lại đi phá hai người bọn họ thì trông anh chẳng khác nào một đứa trẻ cả, anh cũng sẽ coi thường bản thần vì đã hành động quá nông cạn.
Giang Dịch Hàn đạp xe ngang qua một quán cà phê Internet, anh dừng lại do dự một lúc nhưng vẫn không đi vào. Chơi game cũng không quá vui, tốt nhất là nên giải quyết vấn đề ăn uống trước đã.
Hiện tại đang là giờ cao điểm, một số cửa hàng thức ăn nhanh đã chật kín người. Giang Dịch Hàn nhìn quanh một vòng, cuối cùng đậu xe đạp của mình ở ở lỗi vào cửa hàng mì Ramen Lan Châu.
Anh thích mì sợi hơn là cơm trắng. Khi đói bụng mà được ăn một bát mì được cán bằng tay thì còn gì bằng. Giá cả ở đây không cao, anh gọi một suất ramen thịt bò cũng chưa đến hai mươi tệ.
Khi đang ăn mì, Giang Dịch Hàn ngồi ở ghế đối diện cửa, anh nhìn thấy một cụ ông mang theo một cái túi đựng đầy chai nhựa, ông ấy đang do dự nhìn vào quán mì.
Giang Dịch Hàn chỉ do dự vài giây liền nhiệt tình gọi ông chủ đến trả tiền và gọi thêm một phần ramen thịt bò giống như anh, nhỏ giọng nói: "Ông chủ, làm phiền ông mang phần mì thịt bò này cho ông cụ bên ngoài. Ông cứ nói là cửa hàng tặng miễn phí, không cần phải nhắc tới tôi."
Lúc anh còn là cậu chủ Giang ở thành phố, bình thường gặp phải người như thế anh thường đưa mấy trăm hoặc một ngàn cho họ, bây giờ thì... Giang Dịch Hàn ngẫm lại tình trạng trước mắt của mình, thậm chí anh còn bỏ t.h.u.ố.c lá để tiết kiệm tiền nên không thể nào có thể sử dụng hào phóng như trước được.
Tuy nhiên bữa ăn cho ông cụ anh vẫn có thể trả được.
Ông chủ sửng sốt một chút, sau đó cầm lấy tiền cười: "Cậu đúng là một đứa trẻ tốt bụng."
Giang Dĩ Hàn không thể phủ nhận nên đành mỉm cười, anh tình cờ có tiền trong tay với lại lại giá bữa ăn này cũng nằm trong mức anh ta có thể chi trả được. Chỉ là một chuyện rất nhỏ, cũng không nên tính là quá lương thiện!
Cùng lúc đó, Nguyễn Khê mang Chu Trừng đến nhà cô.
Cầu thang có hơi dốc, dù sao đây cũng là khu phố cũ, nhà đều đã xây nhiều năm, năm, tường cũng bong tróc một chút. Giọng điệu của Nguyễn Khê rất vui vẻ: "Nghe nói khu đất này của sắp bị phá bỏ và di dời sang nơi khác. Đến lúc đó sẽ phân chia lại nhà, đó
hẳn là một ngôi nhà lớn hơn, đầy nắng và sáng sủa."
Chu Trừng nghe xong lời nói này của cô thì hơi đau lòng.
Từ lúc cậu ấy có ký ức, điều kiện trong nhà luôn rất tốt, nhà ở cũng rất lớn. Vì vậy lần đầu tiên đến nhà của Nguyễn Khê, nhìn thấy tiểu khu cũ kỹ thư thế, cầu thang thì thiếu ánh sáng, trong lòng Chủ Trừng vừa ngạc nhiên lại vừa cảm thấy xót xa.
Rất nhanh đã đến tầng bốn, Nguyễn Khê lấy ra một chuỗi chìa khóa từ trong túi và mở cửa.
Đúng lúc mẹ Nguyễn vừa đi ra từ bếp, đi tới cửa đã nghe thấy tiếng động. Bởi vì Nguyễn Khê đã thông báo trước rằng cô sẽ mời một bạn học nam đến nên nét mặt bà cũng không ngạc nhiên, nhiệt tình chào hỏi Chu Trừng: "Con chính là của bạn cùng lớp của Tiểu Khê sao? Tiểu Khê hay kể rằng con đã giúp đỡ con bé rất nhiều khi ở trường..."
Chu Trừng có chút xấu hổ nhưng nghe xong lời này thì sâu trong lòng cậu ấy vẫn cảm thấy vui mừng và cả thỏa mãn, cô thường nhắc đến cậu ấy khi ở nhà...
Mẹ Nguyễn nhìn vào tủ giày, có chút ngượng ngùng: "Vừa đúng lúc dép trong nhà dùng hết rồi, không kịp đi mua. Con cao lớn như thế chắc không đi được dép của bố Tiểu Khê đâu, hay là con mang dép của Tiểu Hàn đi."
Tất cả dép ở nhà đều được mẹ Nguyễn mua trong siêu thị. Bà chọn những đối dép giống nhau chỉ có điều khác màu sắc.
Dép của bố Nguyễn có màu xám đậm còn của mẹ Nguyễn có màu đỏ.
Đôi của Giang Dịch Hàn màu lam đậm, Nguyễn Khê thì màu hồng.
Lúc này Nguyễn Khê đã thay dép xong rồi. Chu Trừng cúi đầu nhìn đôi dép lê màu lam đậm dưới chân, hai mắt xám xịt khó hiểu.
Nguyễn Khê thấy Chu Trừng cũng không đổi dép lê thì lập tức biết chuyện gì đang xảy ra.