Nguyễn Khê không ngờ rằng Chu Trừng sẽ mang quà đến biếu bố mẹ cô. Chuyện này nằm ngoài tỉnh toán của cô.
Nếu như biết Chu Trừng có suy nghĩ sẽ tặng quà, chắc chắn cô sẽ chặt đứt suy nghĩ tặng quà này của cậu ấy ngay lập tức.
Chu Trừng mang theo hộp trà Đại Hồng Bào và tổ yến theo, chân tay luống cuống hỏi: "Vậy thì cái này...
Bản thân cậu ấy cảm thấy mình cũng hơi ngu ngốc. Hôm qua sau khi biết tin Nguyễn Khê mời cậu ấy đến nhà cô ăn tối, Chu Trừng mừng quá nên lục tung căn nhà lên để tìm kiếm tổ yến và hộp trà để làm quà. Bây giờ suy nghĩ kỹ lại, cậu ấy vẫn còn là học sinh, nếu mang cái này đến nhà Nguyễn Khê ăn tối có phải là không thích hợp lắm không?
"Cảm ơn anh, bố em rất thích uống trà. Năm ngoái, ông ấy có cùng lãnh đạo đến quán trà tình cờ có uống Đại Hồng Bào một lần. Sau khi quay về cứ nhắc lại khá nhiều lần." Nguyễn Khê kéo khóa kéo cặp ra: "Chúng ta cứ ném cái hộp đi chỉ cần để lại lá trà thôi. Em cất vào trong cặp, nếu xui xẻo bị hàng xóm nhìn thấy sẽ rất phiền phức."
"Cặp của em đầy rồi, không kéo được nữa, hay là để hộp tổ yến này ra chỗ khác. Anh cất t lại vào trong cặp của anh đi." Nguyễn Khế mỉm cười: "Thật ra, khi còn trẻ mẹ em rất đẹp nhưng vì điều kiện của gia đình không tốt lắm nên bà cũng không muốn tốn tiền để chăm sóc nhan sắc. Em nghe nói ăn tổ yến rất tốt cho da, không cần biết nó có tác dụng hay không nhưng em vẫn hy vọng sau khi ăn tổ yến, sẽ làm chậm tốc độ lão hóa của mẹ." 907
Nguyễn Khê nhìn về phía Chu Trừng, hiện 1 tại lớp học không có nhiều người lắm. Ánh mặt trời chiều xuyên qua cửa sổ chiếu vào bàn học và cả khuôn mặt cô, gò má trắng nõn gần như không tỳ vết có màu hồng nhạt. Ánh mắt cô bình tĩnh nhẹ nhàng nhìn vào cậu ấy: "Chu Trừng, cảm ơn tấm lòng của anh, em sẽ ghi tạc trong lòng. Bây giờ vì một số lý do nên em không thể nói rõ với bố mẹ được nhưng anh đừng lo lắng quá. Chuyện của hai chúng ta, em nhất định sẽ không lùi bước. “
Đối với một tay mơ trong phương diện tình cảm như Chu Trừng làm sao có thể là đối thủ của Nguyễn Khê được. Chỉ cần Nguyễn Khê tùy tiện nói vài lời dễ nghe thì tất cả những bất an và mất mát của Chu Trừng đều biến mất, sau đó nhanh chóng bình tĩnh lại.
Giống như lúc này đây, trong lòng Chu Trừng không hề thất vọng mà tràn đầy cảm động.
***
Giang Dịch Hàn một tay đẩy xe đạp, tay kia cầm điện thoại di động bấm số của mẹ Nguyễn. Đầu bên kia nhanh chóng nhấc máy, âm thanh có chút ồn ào, có lẽ là bà vừa mới trở về đang chuẩn bị nấu nướng.
"Dì Nguyễn à, hôm nay con không về ăn cơm được rồi, con có hẹn với bạn đi ăn bên ngoài."
"Con không về ăn tối sao? A thật là... Hôm nay dì có mua rất nhiều đồ ăn, không phải con rất thích ăn món thịt kho tàu sao? Không chỉ có thịt kho tàu mà còn có cả gà quay với khoai tây."
Mẹ Nguyên dừng lại một chút: "Nếu không thì con mời người bạn kia đến nhà ăn tối luôn đi, dù sao hôm nay dì cũng nấu rất nhiều món! Ăn ở nhà hàng bên ngoài cũng không vệ sinh lắm, họ sử dụng dầu cũng không được sach. Hav là con về nhà ăn tối đi?"
"Không đâu dì." Giọng nói của Giang Dịch Hàn tràn đầy ý cười: "Mấy người bạn đó đã hẹn trước rồi, gọi món xong mọi người sẽ đợi con qua. Dì Nguyễn cứ ăn trước đi, đừng đợi con."
Thấy không thể lay chuyển được anh, mẹ Nguyễn chỉ có thể thở dài một hơi, vô cùng tiếc nuối nói: "Thôi cũng được, dì sẽ để lại cho con một chút đồ ăn. Buổi tối con muốn ăn thì có thể ăn, coi như ăn khuya vậy."
"Dạ được rồi! Cảm ơn dì Nguyễn."
Sau khi cúp máy, Giang Dịch Hàn đạp xe một cách vô định, không biết nên đến đâu.
Trên thực tế, thậm chí bản thân anh cũng không biết mình đang nghĩ gì. Trong lòng cảm thấy rất mâu thuẫn.
Một mặt anh thực sự muốn phá rối sự sắp xếp của Nguyễn Khê. Cô đưa Chu Trừng về nhà ăn tối, anh có rất nhiều cách để khiến Chu Trừng và cô không thoải mái. Dù sao ở nhà họ Nguyễn, anh vẫn thân quen với dì Nguyễn hơn, đó cũng là nơi anh quen thuộc, muốn làm cho Chu Trừng chán nản không phải chuvên khó khăn gì. Mặt khác Giang Dịch Hàn kiêu ngạo từ trong xương tủy, anh không thích làm bất kỳ chuyện gì mờ ám. Tất cả những điều anh cho là không tốt và không đáng mặt đàn ông thì anh sẽ không bao giờ làm.