Trong kế hoạch của Nguyễn Khê thì việc đưa Chu Trừng về nhà ăn tối ít nhất cũng nên diễn ra sau kỳ thi tuyển sinh đại học. Dựa vào những gì cô biết về Chu Trừng, nếu cô chủ động đưa cậu ấy về nhà ăn tối nhất định cậu ấy sẽ rất cảm m động. Trọng trường hợp này, cậu ấy nhất định có thể chấp nhận lời giải thích của cô và cũng sẽ đưa cô về nhà mình.
Lúc đó cô có thể nhân cơ hội làm quen nữ quân sư bên cạnh cậu ấy. Biết mình biết ta trăm trận trăm thắng, đúng không?
Đối với Nguyễn Khê, sự việc của anh họ không phải là vấn đề gì quá lớn, tùy ý động não cũng có thể dễ dàng giải quyết nhưng nữ quân sư bên cạnh Chu Trừng cho lời khuyên mới là người cô cần phải tập trung tinh thần giải quyết.
Sáng hôm sau như thường lệ, Chu Trừng không chỉ mang bữa sáng đến cho Nguyễn Khê mà còn mang theo một hộp trà Đại Hồng Bào* và tổ yến đựng trong một hộp quà.
*Đại Hồng Bào là tên một loại trà rất nổi tiếng và đắt tiền ở Trung Quốc Lục Vân Triết sững sờ, thấp giọng hỏi: "Không phải Tiểu Khê là người rất ghét người khác tặng quà sao?"
Bất cứ ai khi nhìn thấy Chu Trừng mang theo hai hộp quà này đều nghĩ rằng câu ấy định tặng quà cho Nguyễn Khê.
Tuy Nguyễn Khê thường có những hành động không thể hiểu nổi nhưng cô cũng là một người có trách nhiệm và luôn khinh thường việc tặng quà. Có một số người cũng cố gắng tặng quà cho cô nhưng đều bị trả lại, ai cũng đoán già đoán non có lẽ do cô bị quản quá chặt chẽ nên mới không dám nhận quà.
Chu Trừng cảm thấy câu hỏi này hơi khó giải thích: "Tớ có nói là đưa cho cô ấy đâu.”
"Vậy thì cậu định đưa nó cho ai?"
Hiện tại tâm trạng Chu Trừng khá tốt. Mặc dù bình thường tương đối kiềm chế cảm xúc nhưng dù sao cậu ấy cũng chỉ là cậu nhóc mới mười bảy mười tám tuổi. Đối với chuyện được bạn gái mời về nhà ăn cơm, mặc dù biết là không nên thông báo rầm rộ cho mọi người biết nhưng khi đối mặt với bạn của mình, cậu ấy không che giấu chút nào, thậm chí giọng điệu còn có chút khoe khoang và đắc ý: "Nguyễn Khê mời tớ đến nhà để ăn tối sau khi tan học vào chiều nay."
Vẻ mặt Lục Vân Triết đầy vẻ khiếp đảm: "Ăn... Ăn?"
Cậu ta ngạc nhiên đến mức quay đầu lại nhìn Nguyễn Khê đang đọc sách một cái.
Là do bản thân cậu ta quá lạc hậu sao, hay là thời nay những người yêu nhau đều bạo dạn đến mức dám đưa bạn trai về nhà trước khi thi đại học, đúng là kỳ diệu mà!
Chu Trừng "Ữ" một tiếng: "Nhưng cậu nhớ đừng nói cho người khác biết chuyện này đó."
Lục Vân Triết định thần lại, không nhịn thở dài một tiếng: "Xem ra thật sự là Nguyễn Khê nghiêm túc với cậu."
Chu Trừng không thích nghe những lời như vậy nên cũng lười phản bác, im lặng không nói gì.
Lẽ nào nhờ có chuyện này mới thể hiện rằng Nguyễn Khê đang nghiêm túc với cậu ấy? Nếu không có chuyện này thì thể hiện rằng cô không nghiêm túc à?
"Nhưng cậu mang những thứ này đến nhà cô ấy, dường như có vẻ khá nghiêm trọng rồi đó?" Lục Vấn Triết nói lên nghi ngờ của mình: "Chẳng lẽ Nguyễn Khê sẽ nói ra sự thật và giới thiệu cậu là bạn trai cho bố mẹ cô ấy biết à?"
Chu Trừng nhét hộp quà chứa tổ yến vào trong bàn học, đưa hộp trà Đại Hồng Bào cho cậu ta: "Cậu nhét giúp tớ vào bàn học với, nếu Tiểu Khê nhìn thấy sẽ rất phiền phức.”
"0"
"Đáng lẽ cô ấy nên nói ra mọi chuyện."
Khuôn mặt Lục Vân Triết lộ ra vẻ hâm mộ và ghen tị: "Vậy thì bố mẹ cô ấy quá thoáng rồi."
Chính vì Chu Trừng đoán trước việc Nguyễn Khê nói sự thật về chuyện của hai người họ với bố mẹ cô biết, vì thế nên khi chứng kiến vẻ mặt ngượng ngùng của Nguyễn Khê khi nói rằng: "Em vẫn chưa nói cho bố mẹ biết, sợ rằng họ sẽ lo lắng, chúng ta vẫn chưa thi xong đại hoc. Nhưng em dự định sau kỳ thi đại học xong sẽ nói rõ với bố mẹ." thì trong lòng cậu ấy vẫn có chút mất mát.