"Bạn học hôm nay hay ăn cơm với con đâu rồi?" Mẹ Nguyễn thuận miệng hỏi.
Giang Dịch Hàn hừ một tiếng, bưng chén lùa cơm vào miệng.
Nguyễn Khê không thèm để ý đến anh: "Ở đường Xuân Lâm có một quán lẩu cá, ăn cũng được lắm mẹ ơi, lần sau sinh nhật mẹ rồi cả nhà mình đến đó ăn đi."
"Mấy quán ở đường Xuân Lâm cũng nổi tiếng là đồ ăn ngon." Mẹ Nguyễn lại hỏi: "Con có đủ tiền tiêu vặt không?"
Giang Dịch Hàn rất muốn nói là dì ơi, dì đừng có lo cho con gái gì, cậu ấy đi chơi với Chu Trừng thì người ta không để cậu ấy trả một đồng đâu!
Nhưng mà anh ngẫm lại lời này thì lại chua xót khôn cùng, thôi không nói ra lại mất mặt xấu hổ.
"Đủ ạ.” Nguyễn Khê ngẩng đầu nhìn mẹ Nguyễn, trong lòng suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Mẹ ơi, ngày mai mình làm món thịt kho tàu đi."
Hai mắt Giang Dịch Hàn sáng lên.
Món thịt kho tàu của mẹ Nguyễn đặc biệt ngon luôn, ăn vào là tan trong miệng, béo ngậy nhưng không ngấy, nhưng mà làm món thịt kho tàu này làm cũng rất cất công, Nguyễn Khê cũng không thích ăn lắm nên món này không xuất hiện trên mâm cơm nhà Nguyên Khê nhiều, đa số là ba Nguyễn kêu nấu thì mới có, tuy là Giang Dịch Hàn thích ăn nhưng mà anh cũng ngại mở miệng.
"Được rồi. Con muốn ăn à?" Mẹ Nguyễn cười nói: "Khó thấy đó. Trước đây con không ăn nhiều, ăn nhiều cũng chỉ có một miếng thôi mà."
"Mẹ ơi, ngày mai con muốn mời một bạn học đến nhà mình dùng cơm."
Giang Dịch Hàn vểnh tai lên, lúc nghe xong trong lòng đột nhiên có dự cảm chẳng lành.
Nguyễn Khê dừng lại, đôi mắt sáng ngời: "Mặc dù là bạn học nam nhưng cậu ấy thường giúp đỡ con rất nhiều.
Năm ngoái con bị sốt do viêm phế quản ấy mẹ? Cậu ấy đưa con đến phòng y tế. Con muốn mời cậu ấy về nhà đãi một bữa ăn ngon và cảm ơn cậu ấy. Mẹ, mẹ thấy như vậy có ổn không?"
Cô không nói dối. Năm ngoái, bệnh viêm phế quản làm cô phát sốt, trong lúc đó lớp học lại không có ai, chính là Chu Trừng và một bạn học khác đã đưa cô đến phòng y tế.
Nhưng mà bây giờ cô không nói đến bạn nam sinh kia, cũng không nhất thiết là phải nói đến đầu, Chu Trừng ôm công lao hết là được rồi.
Mẹ Nguyễn sẽ không bao giờ từ chối yêu cầu của con gái.
Mặc dù bà cảm thấy hơi kỳ quái khi nghe nói đó là một bạn nam trong lớp, nhưng dựa trên sự tin tưởng trước đây đối với con gái mình và sự thẳng thắn của đứa nhỏ, mẹ Nguyễn cũng không nghĩ đến điều gì khác.
Vậy là việc mời bạn cùng lớp đến ăn cơm ở nhà là chuyện bình thường, chỉ cần người lớn không có thành kiến thôi thì không quan trọng bạn học là nam hay nữ.
Không chút do dự, mẹ Nguyễn gật đầu cười nói: "Được rồi, ngày mai mẹ nấu thêm vài món nữa.
Vẻ mặt Giang Dịch Hàn lúc này trên bàn cơm chính là người da đen ba dấu chấm hỏi.
Nếu anh đoán không lầm, bạn học nam này chắc chắn là Chu Trừng rồi.
Nguyễn Khê, cậu làm sao thế này? Yêu sớm không nói đi, lại còn kiêu ngạo muốn dẫn người ta về nhà ăn cơm sao?
Quá phách lối luôn rồi!
Những người bạn thân phá làng phá xóm trước đây của anh dù có ôm bạn gái đi đường thể hiện đủ thứ tình cảm cũng không có một tên gan hùm mật gấu nào dám đưa bạn gái về nhà ăn tối. Nhưng mà Nguyễn Khê dám!
Không thể không bói, để anh xem Nguyễn Khê gan to bằng trời vẫn thản nhiên như vậy, anh bị mấy hành động của cô mà ngơ ngác luôn.
Giang Dịch Hàn bị sặc, ho khù khụ lên.
Mẹ Nguyễn lập tức chuyển hướng chú ý, vừa đưa khăn giấy cho anh, bà vừa hỏi: "Sao vậy? Có chuyện gì vậy?”
Nguyễn Khê chỉ nhẹ liếc anh một cái làm Giang Dịch Hàn giật mình một cái "Không sao, không sao đâu ạ.”
Đối với việc Nguyễn Khê kiêu ngạo to gan lại dám đưa bạn trai về nhà ăn tối, trái tim của Giang Dịch Hàn nổi sóng nhưng đối với chuyện này anh cũng không bình luận gì thêm làm cho Nguyễn Khẽ cảm thấy vô cùng hài lòng với biểu hiện thú vị này của anh.
Đúng vậy, đây mới là đạo đức nghề nghiệp mà một người qua đường cần có, phải không nhỉ?
Cô thật sự rất muốn cho mình học lại lớp giáo dục tư tưởng ba lần một ngày như trước đây, cô sợ mình thật sự không nhịn được mà chửi bới đánh người.