{{ msgSearch }}

Chương 213: Chết tiệt…

Tiểu Sư Muội Nói Thần Kinh Cũng Là Thần

Ái Cật Thương Thái Thuỳ Nhĩ Thỏ 1814 Chữ 19/01/2025 13:21:58

#Cảm ơn bạn Thùy Dương đã donate cho team, chương này dành tặng bạn#

Vô Sắc Phật Đồng truyền âm cho nàng nói: "Nếu ngươi lập khế ước với nó, chắc chắn sẽ bị chỉ trích."

Không phải là lão khuyên nàng, chẳng qua chỉ là nói sự thật.

Khương Trúc truyền âm đáp một tiếng, ngước mắt lên nói với Nguyệt Hoa: "Nếu như ngươi bằng lòng, ngươi có thể đi cùng chúng ta, nếu ngươi không muốn, chúng ta cũng sẽ mang ngươi đi ra ngoài."

“Bằng lòng… bằng lòng."

Nguyệt Hoa đi về phía trước hai bước lại chần chừ: "Có thể… sao?" Nhưng nàng ta là tà vật.

“Dĩ nhiên có thể."

Khương Trúc chưa kịp nói gì, thì Ma Vương đã đồng ý thay nàng, giọng điệu có hơi kỳ quái: "Ta gọi ngươi là Nguyệt Hoa, có được không? Ngươi nói đi, Nguyệt Hoa tỷ~~"

Nguyệt Hoa chớp mắt, bức rức tại chỗ.

Khương Trúc mỉm cười nói: "Đúng vậy, lại bị ngươi đoán trúng, ta thưởng cho ngươi đi vận chuyển song sinh liên."

Ma Vương: "..."

Lại tới.

"Sao phải đi đưa tới đưa lui? Bổn Vương đưa ra ngoài ngươi trở tay lập một khế ước, vậy không phải làm việc vô ích sao? Sao ngươi không lập khế ước ngay bây giờ đi?"

“Sao là việc vô ích được. Ít nhất thì ngươi cũng mệt mỏi"

Ma Vương: "???"

Phật Tổ, ngươi hãy lắng nghe cho kỹ đây có phải là tiếng người không?

Khương Trúc đẩy hắn đến trước song sinh liên, ra hiệu cho hắn: "Đi chuyển nhanh đi, đừng nói nhảm nữa."

Sau đó ngoắc với phía bên kia: "Nguyệt Hoa chúng ta đi thôi."

Nguyệt Hoa lộc cộc chạy tới: "Được."

Chỉ để lại Ma Vương và song sinh liên đứng nhìn nhau không nói nên lời.

Một lúc sau, song sinh liên ở bên cạnh rút ra hai cành cây hướng về phía hắn, dáng vẻ như muốn nói mau ôm ta.

Ma Vương cam chịu số phận nhấc cái chậu bằng một tay, hai cành cây một trước một sau kéo hắn.

“Cũng không sợ ném c.h.ế.t ngươi..."

“Bổn vương ôm ngươi lên, ngươi cứ trộm vui mừng đi!"

Sau khi ra khỏi phòng ngủ, đoàn người Khương Trúc cũng không ở lại nữa, mà trực tiếp lên đường.

Kim Hỏa Động Phủ chỉ mở cửa có ba ngày, bọn họ lại làm trễ nãi rất lâu, hơn nữa trong phòng tu luyện và phòng chứa bảo vật đều không có người, ước chừng thời gian cũng sắp hết rồi.

Đúng như dự đoán, quả nhiên nhìn thấy không ít tu sĩ ở gần lối ra của bí cảnh, bọn họ đều mang giày sắt vào chân rồi lục tục chạy ra ngoài.

Cũng có nhiều tu sĩ chưa từng gặp trước đó, chắc là vào sau.

Kim Hỏa Động Phủ có cấu trúc như một chiếc nhẫn, phòng ngủ có giấu thân xác ở trung tâm, thạch thất được phân bổ rải rác theo thứ tự tám phương, mà con đường đám người Khương Trúc đi là mặt ngoài cùng, vì vậy hầu hết các thạch thất đều đã bị khoét rỗng.

Rất có thể những tu sĩ khác đã đi đến những thạch thất xung quanh thông qua mật thất hay gì đó, cho nên không đụng phải.

Nhưng những điều này bây giờ không còn quan trọng nữa, điều quan trọng nhất bây giờ là chuẩn bị đầy đủ để rời khỏi bí cảnh.

Khương Trúc núp sau một tảng đá, nghiền nát Liệt Hỏa thảo và Nham Hôi Hoa rồi bỏ vào bình.

May mắn bọn họ đã tìm thấy đủ Nham Hôi Hoa trước khi bước vào.

Bởi vì không có nước, nên Khương Trúc chỉ có thể lập khế ước với song sinh liên, sau đó đổ trực tiếp bột tro vào trong chậu rồi khuấy đều.

Khế ước song sinh liên xuất hiện ở vị trí phía dưới xương quai xanh của Khương Trúc một chút. Hai bông sen cùng một gốc, một đen và một vàng, toát ra một cảm giác quỷ dị nhưng lại hài hòa lạ thường.

Cảm nhận được sự liên hệ của khế ước, khuôn mặt vô cảm của Nguyệt Hoa cuối cùng cũng lộ ra một ít thay đổi.

Khi Khương Trúc ngồi xuống, nàng ta cũng ngồi xuống. Khi Khương Trúc đứng lên nàng ta cũng đứng lên.

“Nước rửa chân của nàng ta thúi muốn chết!”

Vẻ mặt Ma Vương đầy kháng cự.

Nghĩ đến việc thứ bùn này dính trên người mình thì hắn đã muốn phát điên rồi.

Khương Trúc thành khẩn khuyên: “Nhịn một chút đi, điều kiện hiện tại của chúng ta chỉ có bấy nhiêu thôi, lần sau nhớ rõ hơn phải mang thêm nước. Chúng ta rút kinh nghiệm cho lần này vậy."

Chủ yếu là thật sự không nghĩ tới sẽ bị thiếu nước.

Ma Vương hừ hừ hai tiếng, không nói gì, biến thành một con hồ ly trèo lên vai nàng, dáng vẻ như đang chờ phục vụ.

Đôi mắt tròn xoe của Nguyệt Hoa cứ tò mò nhìn hắn chằm chằm.

Hóa ra hắn cũng không phải là con người.

Bản lĩnh che giấu hơi thở thật lợi hại, hoàn toàn không thể cảm nhận được.

Mặc dù nàng ta trước giờ chưa từng đi ra ngoài, nhưng vẫn có tu vi Nguyên Anh trung kỳ, vậy mà hoàn toàn không nhận ra hắn là một con hồ ly.

Nàng ta không biết, nhưng Vô Sắc Phật Đồng có thể đoán được.

Thân xác hồ ly, lại có bản lĩnh che giấu hết thảy, thế gian chỉ có một người.

Tuy nhiên, đôi con ngươi trên chuỗi Phật châu hạt bồ đề ngàn mắt đảo qua đảo lại, cuối cùng cũng không nói gì.

Sau khi trát tro bùn xong, bọn họ đứng yên tại chỗ một lúc, chờ bùn hoàn toàn đông cứng lại, Khương Trúc lập tức mang bọn họ chạy vội ra ngoài.

Bởi vì nước này đúng là khá tanh hôi, rốt cuộc nàng không thoa từ vùng cổ trở lên.

Cho nên trước khi ra ngoài, Khương Trúc đã tìm một chiếc đấu lạp cho Nguyệt Hoa đội để che đi dung mạo của mình, nếu không với khuôn mặt tái nhợt kia của nàng ta chỉ nhìn thoáng qua cũng biết không bình thường.

Sau đó lại giúp nàng ta che kín khí tức trên người.

Kể từ khi tiếp nhận truyền thừa, Khương Trúc có thiên phú che giấu giống như Ma Vương, cộng thêm nàng còn có mối quan hệ khế ước với song sinh liên, nên không tốn quá nhiều công sức để giúp nàng ta che giấu khí tức.

Cứ như vậy, chỉ cần Nguyệt Hoa không sử dụng linh lực tà khí, thì không ai có thể phát hiện ra danh tính của nàng ta.

Thời gian nhóm Khương Trúc ra ngoài vừa khéo, chân trước bước ra, chân sau cửa liền đóng lại.

Vừa ra tới, một thanh kiếm lướt qua mặt Khương Trúc, nàng xoay mình tránh thoát, ngẩng đầu mới phát hiện có một lượng lớn tu sĩ đang hỗn chiến trước cửa Động Phủ.

Có thể nhận ra, trong đó có một số là từ trong Động Phủ đi ra ngoài, còn một số khác chính là người đợi ở cửa để g.i.ế.c người đoạt bảo.

“Nàng ta ở nơi đó, mau bắt lấy!"

"Chính là nàng ta lừa gạt chúng ta đứng đó suốt hai canh giờ! Còn để mất một mớ bảo vật."

Khương Trúc vừa nghiêng đầu, chỉ thấy đám tu sĩ đã bị nàng dùng “thất bộ tán" lừa gạt chạy vội về phía nàng, hơn nữa còn dẫn theo nhiều người giúp đỡ.

"Chết tiệt, đúng là oan gia ngõ hẹp."

Khương Trúc kéo Nguyệt Hoa nhấc chân bỏ chạy, đặc biệt là chạy đến những nơi có nhiều người.

Nhóm người đó tức giận, truy đuổi đến c.h.ế.t không bỏ.

Bọn họ đứng trong thạch thất như kẻ ngốc lâu như vậy, nếu cuối cùng không phải có người lay chuyển một chút, chỉ sợ bọn họ đã bị nha đầu c.h.ế.t tiệt này bẫy c.h.ế.t rồi.

Khương Trúc cũng là một người bướng bỉnh, thay vì chạy xuống núi, nàng dùng sức lao vào hỗn chiến, quậy đến mức khiến tất cả mọi người muốn đánh nhau mà cũng không yên.

"Mau bắt lấy nàng ta, đừng để nàng ta trốn thoát."

Một nam nhân có râu giơ nắm đ.ấ.m hung hăng đánh về phía Khương Trúc, Khương Trúc cúi xuống, cú đ.ấ.m đó thuận thế liền đánh vào lưng người đang đánh nhau phía sau nàng, khiến người đó bị đau lảo đảo ngã về phía trước

Sau đó, đám người kia giống như đã xác định được mục tiêu, xông tới như ong vỡ tổ, đè người đó xuống đánh không ngừng.

Một lúc lâu sau, tu sĩ bị đánh sưng mặt sưng mũi khó khăn chui ra khỏi đám người, giận dữ hét lên: “Rốt cuộc lũ ngốc các người cmn là ai?”

Những người cùng một phe với tu sĩ kia chạy tới, tất cả đều cầm kiếm trên tay, dáng vẻ thật không dễ chọc.

Nhìn thấy là người xa lạ, còn là một nam nhân, đám người nam nhân có râu kia nhất thời luống cuống.

Vội vàng giải thích: “Hiểu lầm, đều là hiểu lầm…”

Không biết Khương Trúc xuất hiện ở bên cạnh bọn họ từ lúc nào, không ngừng châm ngòi thổi gió: “Đại ca, bọn họ vừa nói không ưa ngươi rất lâu rồi, cho nên mới tới đánh lén ngươi, ta đều nghe được."

Vẻ mặt tu sĩ kia tối sầm: “Ở không đi gây sự, các ngươi muốn c.h.ế.t có phải hay không?”

"Chúng ta thực sự không có ý đó…Ngươi nghe ta giải thích..."

Khương Trúc ở bên cạnh đổ thêm dầu vào lửa, vừa ủng hộ cho tu sĩ bị đánh, vừa vỗ tay: “Đại ca mới là nam nhân chân chính, bọn họ đều là tiểu nhân đánh lén, mau g.i.ế.c bọn họ đi.”

"Nhìn khuôn mặt tuấn tú của đại ca, chắc chắn là bọn họ thấy ghen tị, đại ca không thể nhịn bọn họ được!"

Đánh đi, đánh đi.

“Không thể nhịn được, không thể nhịn được !" Nguyệt Hoa cũng đi theo phía sau dùng sức vỗ tay, không nhìn thấy khuôn mặt người c.h.ế.t của nàng ta, trông như vậy có hơi giống người hâm mộ.

Tu sĩ kia được khen lâng lâng, hận không thể xé xác đối thủ ngay tại chỗ để thể hiện sự mạnh mẽ của mình.

Nam nhân có râu tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, hung hăng cảnh cáo Khương Trúc: “Ngươi câm miệng cho ta, lát nữa sẽ cho ngươi biết tay."

Khương Trúc bỗng nhiên hét lên: “Đại ca, hắn ta nói một đầu ngón tay của hắn ta là có thể đè c.h.ế.t ngươi.”

Nam nhân có râu: “Ngươi bịa chuyện…”

"Ta ngược lại muốn xem ngươi làm sao có thể đè c.h.ế.t lão tử."

Vẻ mặt của tu sĩ đối diện đã hoàn toàn lạnh xuống, dẫn người xông lên đánh nhau cùng bọn họ.

Sưu Tầm, 19/01/2025 13:21:58

Lượt xem: 0

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện