Hai nhóm người đánh nhau túi bụi.
Nguyệt Hoa nhìn thấy Khương Trúc lén lén lút lút di chuyển bên trong bọn họ, nhắm ngay vào m.ô.n.g một người trong số họ hung hăng đạp một cước, sau đó lại một mặt như không có chuyện gì xảy ra lùi trở lại.
"Ai? Ai dám đánh lén lão tử?"
Người nọ bị đạp che m.ô.n.g lại, nhìn về phía người phía sau chất vấn: “Có phải là ngươi hay không? Ngươi đi c.h.ế.t đi.”
“Ngươi bị động kinh à?"
Nhất thời hai người đánh nhau kịch liệt hơn.
Ánh mắt Khương Trúc đảo qua nhìn lại trong đám người, chỉ vào một người rồi nói với Nguyệt Hoa: "Đi nhanh, đá người đó một cái, đá xong thì quay lại."
Đôi mắt của Nguyệt Hoa ẩn dưới chiếc đấu lạp đầy phấn khích, lao tới như một cơn gió, bắt chước dáng vẻ của Khương Trúc, một cước đạp tới.
Kết quả lúc gần đạp, người nam nhân vừa vặn xoay người, một cước đá vào n.g.ự.c hắn ta.
Người nam nhân:"…"
Khương Trúc: "..."
Xong rồi, xong rồi Barbie is Q.
Vậy mà Nguyệt Hoa còn nghiêm trang trốn tránh trách nhiệm: “Không phải ta.”
Nam nhân tức giận cười lớn, ôm một chân, ngẩng đầu nhìn theo chân, trừng mắt hỏi: “Cái này không phải ngươi đạp, thì còn có thể là ai?”
"Là hắn ta."
Nguyệt Hoa chỉ vào một người tu sĩ cách đó năm mét.
"???"
Nồi cũng không phải quăng như vậy đâu đại muội tử ơi.
Tu sĩ cách đó năm mét vén áo của mình lên, vỗ nhẹ vào hai chân đứng trên mặt đất, vẻ mặt như muốn nói “ngươi đang đùa với ta à”.
Giữa tiếng cười ma quỷ của Ma Vương, Khương Trúc chống trán, cuối cùng không nhìn nổi nữa.
Lắc mình một cái đánh lui người nam nhân đang ôm chân, sau đó kéo Nguyệt Hoa bắt đầu bỏ chạy.
Trong lúc hỗn loạn, mặt đất không hiểu sao đột nhiên xuất hiện một vết nứt, tất cả mọi người đều dừng động tác lại.
“Ùng ùng—"
Một vết nứt thật lớn từ phía sau bọn họ vẫn đang lan rộng ra xa.
"Chạy nhanh đi, Diễm Nham Sơn sắp phun trào!" Trong đám người có người hô to.
Tất cả mọi người đều lâm vào kinh hoảng, toàn bộ đổ xô chạy xuống núi trong hỗn loạn.
Khương Trúc trở tay ném Vạn Quân Kiếm lên không trung, kéo Nguyệt Hoa đạp lên, đứng trên thanh kiếm.
Đứng trên cao, các nàng có thể nhìn thấy rõ ràng nham thạch nóng chảy trên đỉnh núi lửa đang sôi sục, chất lỏng màu đỏ rực tràn ra bao phủ ngọn núi từ bốn phương tám hướng.
Khương Trúc không dám chậm trễ, hội tụ toàn bộ linh lực vào trên thân Vạn Quân Kiếm dưới chân, lao ra ngoài như tia chớp.
“Ầm!"
Núi lửa phía sau đột nhiên phun trào, nham thạch nóng chảy lao về phía bọn họ như thủy triều.
"A a a…"
“Cứu mạng!"
Nham thạch nóng chảy phun trào che phủ bầu trời, bao phủ gần như toàn bộ không gian, dù là đang bay trên bầu trời hay chạy trên mặt đất, cũng không thể thoát khỏi.
Trong lúc nhất thời tiếng kêu la thảm thiết thay nhau vang lên.
Khương Trúc vẫn dùng linh lực để giữ vững kết giới, nhưng có quá nhiều dung nham không ngừng b.ắ.n tới, hơn nữa dung nham phun ra từ đỉnh núi có nhiệt độ cao hơn so với trên mặt đất, tính công kích cũng càng mạnh hơn.
Nàng thậm chí có thể nghe thấy âm thanh bị ăn mòn của kết giới, chỉ chốc lát sau lại phải hội tụ linh lực để chống đỡ kết giới một lần nữa.
Cứ như vậy linh lực bị tiêu hao rất nhanh. Hơn nữa, rất nhiều linh lực đã bị tiêu hao trong Động Phủ, linh lực còn dư lại cũng không nhiều.
Nếu không tìm được điểm dừng chân thì chắc chắn không chống đỡ được tới khi xuống núi.
Khương Trúc quay đầu lại, nhìn xung quanh. Đỉnh núi phía sau lại phun trào, uy lực lần này lớn hơn nữa, từng dòng nham thạch nóng chảy rơi xuống kết giới.
“Tí tách tách—"
Mắt thấy linh lực của Khương Trúc không còn chống đỡ được kết giới nữa, Nguyệt Hoa vội vàng thế chỗ.
Khương Trúc thở phào nhẹ nhõm, quay đầu chỉ về một phương hướng: “Chúng ta qua bên kia đi.”
Nơi nàng chỉ là một hang động thấp hơn một chút, có thể tạm thời đến đó nghỉ ngơi, các tu sĩ còn sống đều đi đến bên kia.
Nguyệt Hoa gật đầu, kéo Khương Trúc dùng linh lực bay tới.
Vạn Quân Kiếm còn dừng lại ở giữa không trung được dẫn dắt bởi linh lực, xé gió đuổi theo, cắm chính xác vào vỏ kiếm sau lưng Khương Trúc.
Chỉ trong thời gian ngắn, Diễm Nham Sơn gần như bị nham thạch nóng chảy nhấn chìm.
Chiếc đấu lạp trên đầu Nguyệt Hoa bị gió thổi bay lên không trung, ngay lập tức bị nham thạch nóng chảy đốt thành mây khói.
Khoảng chục tu sĩ đã tụ tập trong một hang động nhỏ ở phía xa, bọn họ nhìn thấy một thứ gì đó phủ đầy hắc khí đang bay về phía mình.
Mặc dù tà vật cũng tu luyện linh lực, nhưng linh lực mà chúng tu luyện sẽ toát ra một tà khí, giống như tu sĩ bị tẩu hỏa nhập ma vậy, rất dễ nhận biết.
"Nhìn kìa, có tà vật bay tới.”
"Nơi này sao có thể có tà vật? Dù sao cũng không được để nàng ta đi vào, nếu không hậu quả sẽ rất thảm khốc."
“Mau, mau, mau ngăn nàng ta lại!"
Nguyệt Hoa còn chưa đến gần hang động, nhóm người đã đánh ra nhiều quả cầu linh lực.
"Đạo hữu, chúng ta là tu sĩ đứng đắn, tà vật tốt nhất thiên hạ, là lương dân!"
Khương Trúc đầu hàng với bọn họ.
Ma Vương tựa vào chiếc giỏ nhỏ, cũng ngoắc tay với bọn họ: “Chúng ta là người tốt, là Phật tu, không tùy tiện sát sinh, chớ động thủ.”
Đám người kia làm như không nghe thấy gì, phối hợp tung ra một chiêu đầy uy lực, đánh bay Nguyệt Hoa và Khương Trúc ra ngoài.
“Mọe nó..." Khương Trúc thật muốn hộc máu.
Nhìn thấy đợt dung nham tiếp theo sắp phun trào, Nguyệt Hoa vận dụng tà linh lực để tạo kết giới lần nữa, sau đó ôm nàng lên, bay về phía khe hở trên mặt đất ra.
Đất đai văng tung tóe, nham thạch nóng chảy đầy trời.
Khe hở sâu không thấy đáy, hoàn toàn tối tăm.
Ở trong một mảnh đen nhánh, một ánh lửa đột nhiên sáng lên, trong bóng tối ngọn lửa màu lưu ly lóe lên, cực kỳ chói mắt.
Khuôn mặt vô cảm lại ảm đạm như lãnh ngọc của Nguyệt Hoa bị lửa chiếu vào có mấy phần thần sắc ấm áp, khuôn mặt của Khương Trúc trong n.g.ự.c nàng ta cũng được chiếu sáng rõ ràng.
Ma Vương nắm chặt chiếc giỏ nhỏ, mắt không mở ra được, bộ lông đỏ xen đen bị thổi rối bù.
Hỏi: "Sau khi tiến vào địa ngục tầng thứ mười tám này, chúng ta còn có thể sống sót sao?"
Nguyệt Hoa: “Có, sinh vật sống, dưới đó, có rất nhiều.”
Ma Vương vỗ ngực: “Vậy thì được, chỉ sợ c.h.ế.t không rõ nguyên nhân, bổn vương còn rất trẻ."
Khương Trúc nghe vậy cũng an tâm không ít.
Nguyệt Hoa Phật Liên rất nhạy cảm với sinh mệnh lực, cho dù nàng ta đã nửa tà hóa, nhưng bản năng này sẽ không biến mất.
Tâm thần nàng khẽ động, Lưu Ly Tịnh Hỏa thoáng chốc bao bọc lấy hai người, tiếp tục rơi xuống phần đáy khe hở như một quả cầu lửa.
Không biết đã rơi bao lâu, nhưng nhiệt độ dường như càng ngày càng cao, còn có thể nghe được âm thanh dung nham sôi trào.
Nguyệt Hoa ôm chặt Khương Trúc hơn, sau đó vận linh lực bao bọc toàn thân, mạnh mẽ phóng về phía bức tường đá bên cạnh.
“Rầm!"
Bức tường đá bị người dùng lực mạnh đánh vỡ từ bên ngoài, sóng nhiệt và đá vụn cùng tràn vào.
Khương Trúc cảm thấy trước mắt đột nhiên sáng như ban ngày, trong lúc nhất thời không thể mở mắt ra được.
Chờ sau khi Khương Trúc thích ứng với ánh sáng, Nguyệt Hoa mới đặt nàng xuống.
Khung cảnh trước mắt hoàn toàn khác với Diễm Nham sơn đầy tử khí, những mảng xanh rộng lớn xen lẫn những bông hoa tươi đẹp, thỉnh thoảng có chim chóc và bướm bay qua.
Một dòng sông trong vắt chẳng biết từ đâu chậm rãi chảy tới, màu xanh ngọc bích pha chút xanh lam, trong vắt thấy đáy.
Phía sau vang lên một tiếng động nhỏ, Khương Trúc quay đầu, vách đá vốn bể ná đã khôi phục nguyên trạng.