Trong mật thất yên tĩnh không tiếng động, thân xác của Đức Ngộ đại sư đang ngồi trên giường đá nhắm chặt mắt, Khương Trúc từ đầu đến cuối vẫn duy trì động tác khom người hành lễ.
Cả Ma Vương và Nguyệt Hoa cũng trầm mặc.
Bản thân Vô Sắc Phật Đồng không muốn.
Bọn họ có thể như thế nào đây?
Mà ở một không gian khác bọn họ không thể nhìn thấy, một nam nhân đeo mặt nạ bạc che khuất nửa mặt, trên người mặc áo choàng đen có hoa văn màu bạc đang đứng chắp tay sau lưng.
Trong khoảng không trước mặt hắn ta là một đôi mắt thật to.
"Vạn Quân, ngươi là tới thay tiểu nha đầu kia khuyên ta sao?"
“Đúng vậy."
"Vậy thì ngươi không cần nói nhiều nữa, năm xưa ta đã nói rồi, nếu thành tâm, có thể tự vượt qua núi cao, trên đời này làm sao có chuyện xin bảo vật cho người khác?"
“Dù gì lão phu cũng có mấy phần danh tiếng, nên không cần phải ném tới ném đi như thế này, tùy ỳ cùng một tu sĩ chưa gặp mặt lập khế ước.”
Người nam nhân cụp mắt xuống, khẽ mỉm cười nói: “Trước đây không có, nhưng bây giờ thì có, dù sao có một số việc cũng phải có người bắt đầu.”
Lão giả nghẹn một cái, tức giận hừ lạnh một tiếng: “Từ trước đến giờ ngươi luôn khéo miệng, lão phu không tranh cãi nhiều với ngươi.”
Lôi Thần không đùa giỡn nữa, ngước mắt lên, chậm rãi nói: “Do ngươi cảm thấy ngươi chưa từng gặp người này, không muốn tùy tiện kết luận. Ta đã gặp hắn ta, rất mực khiêm tốn, ôn hòa và nhã nhặn.”
“Đúng như theo lời tiểu nha đầu kia, sư huynh của nàng đã bị ma khí gây thương tích, trước đó đã một mình dẫn mười mấy đệ tử đến Phàm giới, sau đó mở một đường m.á.u để bảo toàn tính mạng của các sư đệ."
Giọng điệu của hắn ta rất bình thản, nhưng những gì hắn ta nói lại không yên ả chút nào.
“Nếu ngươi nhất quyết muốn tìm một thiên tài mà không ai có thể so sánh được, vậy ta không dám cam đoan cái gì, nhưng nếu không phải, theo ta thấy hắn ta vẫn có thể xem là tao nhã vô song.”
Lão giả trong hư không không có động tĩnh gì.
Lôi Thần nhìn lão một cái, tiếp tục nói: "Nếu như ngươi vẫn không tin, ngươi có thể nhìn trộm một góc ký ức của ta, ngươi sẽ biết thế đạo đã khác xưa, ta tin tưởng ngươi sẽ bằng lòng."
Lão giả ngạc nhiên lên tiếng : “Ngươi vì hắn ta mà làm đến bước này? Là vì tiểu nha đầu kia?"
Có thể nhận được sự đánh giá cao như vậy của Vạn Quân Kiếm, lão đương nhiên có mấy phần tin tưởng.
Nhưng lão vẫn tò mò, không biết người nọ có gì đặc biệt, đến mức có thể để cho hắn ta không tiếc dâng trí nhớ ra để thuyết phục lão
Ánh mắt Lôi Thần nhìn về phía xa, mâu quang khẽ động, cười nói: “Ngươi cứ coi như vậy đi.”
"Nhưng nếu hắn ta không xứng đáng, ta cũng sẽ không lên tiếng thay hắn ta. Hơn nữa, ta cũng không phải nhân tu, cho nên xem trộm ký ức cũng không có gây tổn thương gì với ta."
Ánh mắt hắn ta mang theo mấy phần thật lòng, không hề có chút đùa giỡn nào cả.
“Nói đến đây, ta tin rằng trong lòng ngươi cũng có quyết định, cũng đang nhàn rỗi, không ngại cùng chúng ta đi một lần, tự mình đi xem đệ tử kia có thể lọt vào pháp nhãn của ngươi hay không, ngươi cũng đã đợi trong mật thất này trên trăm năm rồi nhỉ, đi ra ngoài hóng mát một chút, như thế nào?”
Lão giả im lặng.
Cuối cùng nói: “Vậy lão phu đi một chuyến, tự mình nhìn xem tao nhã vô song trong miệng ngươi là nhân vật như thế nào.”
Bên ngoài, Khương Trúc đợi hồi lâu nhưng không có động tĩnh gì, trong lòng thở dài một cái, vẫn cung kính cảm tạ: “Làm phiền tiền bối chiêu đãi.”
Nói xong, xoay người định đi ra ngoài.
Nguyệt Hoa xoay người đi theo phía sau, nhìn Ma Vương không nói lời nào, lại nhìn Khương Trúc cũng không nói lời nào, trong lòng buồn rầu.
“Tiểu nha đầu không có kiên nhẫn như vậy, định rời đi à?"
Âm thanh đột ngột từ phía sau truyền tới khiến Khương Trúc thoáng chốc lộ ra nụ cười thật tươi, quay người bước nhanh đi trở về.
Khương Trúc cười hắc hắc: "Thật ra thì không phải, ta suy nghĩ ngày mai lại tới..."
Nha đầu c.h.ế.t tiệt thật là không biết xấu hổ.
Nếu lão một mực không đồng ý, liệu có phải nàng sẽ đến đây mỗi ngày không?
Vô Sắc Phật Đồng hừ lạnh hai tiếng: “Nếu không phải nhìn ở mặt mũi của Vạn… Phật Tông, ta sẽ không dễ dàng đồng ý như vậy.”
"Tiền bối biết Vạn Phật Tông?"
Lão giả kiêu ngạo nói: “Đúng vậy, ta vừa nhìn đã có thể nhận ra khí tức trên người ngươi, nghĩ đến trước đó đi theo tiểu tử Đức Ngộ kia cũng thường xuyên chạy đến Trung Châu, hơn nữa không chỉ có Vạn Phật Tông, còn có cái gì Phật Tâm Tông, Pháp Tương Tông, ta đều biết hết.”
"Tiền bối kiến thức rộng rãi, về sau xin tiền bối giúp đỡ nhiều hơn." Khương Trúc thản nhiên cười nói, hiếm khi biết điều như vậy.
Vô Sắc Phật Đồng vốn đã bay đến bên cạnh nàng, định tạm thời đậu trên chuỗi phật châu hạt bồ đề ngàn mắt trong tay nàng, vừa nghe nàng nói như vậy, vội vàng mở miệng: “Này này này, ta còn chưa đáp ứng, phải đi xem xét mới có thể đưa ra kết luận, lão phu cũng không phải người nào cũng theo. ”
"Chỉ cần tiền bối nhìn thấy nhị sư huynh của ta, nhất định sẽ bằng lòng."
“Tiểu nha đầu, tông môn của ngươi không dạy cho ngươi mọi việc không nên nói quá vẹn toàn sao?"
Khương Trúc hất cằm: “Cái này gọi là tự tin, hơn nữa ta có căn cứ, không phải chỉ nói suông không có căn cứ.”
Nàng vừa dùng tay ra hiệu, vừa cao giọng nói: “Nhị sư huynh của ta hai mươi tuổi đã đạt đến tu vi Kim Đan hậu kỳ, xuất thế đã có thể tu Phật, nhập thế có thể trừ ma, coi như không theo kịp phong thái của tiền bối, thì cũng là một trong những nhân vật giỏi nhất trong Phật tu.”
"Ha ha ha, ngược lại ngươi có cái miệng rất biết ăn nói, thôi, coi như sư huynh của ngươi không bằng ngươi nói, lão phu cũng sẽ giúp hắn ta, đều là từ Vạn Phật Tông mà ra, hẳn cũng không quá kém."
Khương Trúc cười càng vui vẻ hơn, trong miệng lời khen một câu tiếp một câu, dỗ cho lão giả vui tươi hớn hở.
Nhìn thấy Vô Sắc Phật Đồng rơi vào trong phật châu, Ma Vương không tiếng động mỉm cười.
Trong lòng suy nghĩ may mắn là lão giả này thật tinh mắt.
Mặc dù không biết sao lão lại nghĩ thông, nhưng tóm lại kết quả rất tốt.
Sau khi ra khỏi mật thất, Khương Trúc và Nguyệt Hoa lại chơi đùa thật lâu, dưới sự giúp đỡ của Ma vương và Vô Sắc Phật Đồng mới phong tỏa hoàn toàn mật thất.
Khi đến bên ngoài cửa phòng ngủ Khương Trúc mới nhớ cái gì, quay đầu lại thấy song sinh liên cùng Nguyệt Hoa vẫn ngơ ngác đứng ở bên trong.
Không biết Nguyệt Hoa có thể đi theo nàng hay không.
Dẫu sao nàng cũng là một người tu Phật, giống như Đức Ngộ vậy.
Đúng như đám tu sĩ kia đã nói, nàng ta thật ra thì không tính là Nguyệt Hoa Phật Liên nữa.
Nàng ta bây giờ bị coi là nửa tà vật, tà vật người người đòi đánh.
Vô Sắc Phật Đồng thở dài một tiếng, nói: "Đưa nàng ta đi ra ngoài, coi như giúp lão phu một chuyện.”
Lão không cầu tiểu nha đầu này thu nhận nàng ta, dẫu sao một Phật tu mang theo một tà vật quả thực sẽ gặp rất nhiều phiền toái.
Nhưng Kim Hỏa Động Phủ đã không còn thích hợp với nàng ta nữa, nếu không đi ra ngoài, sớm muộn gì nàng ta cũng sẽ c.h.ế.t ở đây.
Thật ra thì đoạn thời gian Đức Ngộ mới vừa phi thăng đó, lão đã giúp nàng ta ngăn trở qua rất nhiều người, chẳng qua là sau khi lão ngủ say rốt cuộc bi kịch vẫn xảy ra.
Chờ lão tỉnh lại lần nữa, nàng ta đã nửa tà hóa, vì vậy lão chỉ đành tìm Tịnh Tâm Đạo Châu cho nàng ta.
“Ngươi có muốn rời khỏi Kim Hỏa Động Phủ không?" Khương Trúc hỏi.
“Muốn." Nguyệt Hoa phun ra một chữ.
Nàng ta đã nghĩ về nó từ lâu rồi.
“Vậy ngươi có muốn đi cùng chúng ta không?”
Vô Sắc Phật Đồng nghe được lời nói của Khương Trúc, có chút kinh ngạc.
Một Phật tu lập khế ước với tà vật, đây là điều chưa từng xảy ra trong Tu Tiên giới.
Tất nhiên, trước đây chưa từng có một tà vật nào có thần trí phật tính.
Tà vật sở dĩ gọi là tà vật, cũng bởi vì bọn nó không hề có chút nhân tính nào, trong đầu đều là sự tàn bạo tàn sát mọi thứ, cho nên bọn nó là thứ mà thế nhân đều ghét bỏ.
Mà nàng muốn lập một khế ước với tà vật…