{{ msgSearch }}

Chương 211: Còn để nhân gia sốt ruột

Tiểu Sư Muội Nói Thần Kinh Cũng Là Thần

Ái Cật Thương Thái Thuỳ Nhĩ Thỏ 1615 Chữ 19/01/2025 13:21:58

Những tu sĩ khác sững sờ tại chỗ.

Không phải chứ, thực sự bị trúng độc ư?

"Các ngươi bị đau n.g.ự.c thật à?"

“Không thì sao, n.g.ự.c của lão tử không đau, là n.g.ự.c của ngươi đau sao? Suýt chút nữa đã hại c.h.ế.t chúng ta." Đám tu sĩ chỉ vào bọn họ tức giận mắng to.

Khương Trúc nghiêm túc gật đầu nói: "Đây là dấu hiệu độc đã phát tác, các ngươi đã đi được sáu bước, nếu các ngươi bước thêm một bước nữa thì độc sẽ phát tác hoàn toàn.”

Đám tu sĩ “trúng độc” kia nghe vậy thì bị dọa sợ không nhẹ, đứng yên tại chỗ như bị phạt đứng, không dám cử động một bước.

Những tu sĩ khác không bị trúng chiêu đều lùi lại vài bước với vẻ mặt cảnh giác, sợ bị nàng tập kích.

“Ngươi muốn thế nào mới đưa thuốc giải cho chúng ta?"

Khương Trúc cố ý tiếp tục nói dối: "Loại độc này không có thuốc giải, nhưng chỉ cần ngươi đứng ở chỗ đó hai canh giờ, độc tự nhiên sẽ tan hết."

Đám tu sĩ nghe xong thở phào nhẹ nhõm.

Có thể giải là được.

Chờ khi bọn họ ngẩng đầu lên lần nữa, Khương Trúc đã đút Vạn Quân Kiếm vào vỏ kiếm, mang theo tà vật kia xoay người nghênh ngang rời đi.

Lưu lại các tu sĩ ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi.

Nếu mấy người này không nhúc nhích được...

“Các ngươi muốn làm gì? Ta nói cho các ngươi biết, cho dù chân của chúng ta không thể nhúc nhích, vẫn có thể dùng linh lực."

Mấy tu sĩ khác nhìn nhau, không hẹn mà cùng đi về phía đống bảo vật kia.

Cần gì phải đấu đá với bọn họ làm chi.

Dù sao thì bọn chúng cũng không nhúc nhích được, bọn họ cầm được bảo vật rồi chạy là xong rồi.

Nhóm Khương Trúc lại trở về phòng ngủ.

“Công nhân khuân vác” Ma Vương đặt cái chậu chứa Nguyệt Hoa Phật Liên nhuốm đầy m.á.u xuống đất, vừa buông tay đã vội vàng bịt mũi lại.

Không có cách nào khác, trong này thúi quá.

“Trúc Tử nếu ngươi còn muốn bổn vương làm chuyện không phù hợp với địa vị của mình, ta sẽ không đồng ý, tổn thất rất lớn." Một mình Ma Vương nói chuyện hồi lâu, quay người lại thấy Khương Trúc đã đi xa, ấm ức đuổi theo.

“Ngươi rốt cuộc có nghe bổn vương nói chuyện hay không?!"

"Không đúng, thân xác ở nơi nào?" Khương Trúc cụp mắt suy tư.

Theo lý thuyết, những người phi thăng sẽ để thân xác của mình lại trong Động Phủ.

Ma Vương nghe vậy, cũng nhìn quanh: “Có khi bị đám người kia ném vào hồ nước rồi không?”

Hắn cau mày, miễn cưỡng bước đến núi xác c.h.ế.t bên ao.

Tất cả đã mục nát thành bùn lầy và xương cốt.

"Tiểu Hắc."

Nữ tà vật kia sửng sốt một chút, quay đầu lại.

"Đừng nhìn nữa, ngươi, lại đây hỏi ngươi chút chuyện." Dáng vẻ Ma Vương như một đại gia.

Tiểu Hắc ngoan ngoãn đi tới.

"Thi thể của chủ nhân Động Phủ này đã đi đâu? Hay là nói ngươi có biết gì về Vô Sắc Phật Đồng hay không? Có nghe hiểu không? Đó chỉ là hai con ngươi, thỉnh thoảng có thể phát ra kim quang."

Tiểu Hắc gật đầu, đang định nói gì đó, thì phía sau vang lên một tiếng động lớn.

Một lối đi bí mật mở ra trên bức tường trước mặt Khương Trúc.

Ma Vương vội vàng dẫn Tiểu Hắc qua đó, nói: "Vậy mà lại có một mật đạo."

“Đi, đi xem một chút." Khương Trúc dẫn đầu đi vào.

Trên đường đi có rất nhiều Phật thư rải rác, còn có một số thiên tài địa bảo hỗn tạp.

"Tiểu Hắc, nói thật đi, cái này có phải do ngươi nhặt về hay không?" Ma Vương nhón chân đi qua đống đồ ngổn ngang.

Mớ hỗn độn này là do Đức Ngộ đại sư thu nhặt được?

Hắn không tin.

Nhìn thấy tà vật kia thành thật gật đầu, Khương Trúc lập tức thấy vui vẻ.

Vì trả thù tu sĩ, cho nên đã giấu đồ trong phòng ngủ đi đúng không?

Ma Vương cũng vui mừng, chạy tới nhặt một cái gối từ dưới đất lên, nghi hoặc hỏi: “Cái này mà ngươi cũng muốn giấu à?”

Tiểu Hắc nhìn chằm chằm vào hắn.

Không hiểu tại sao không cần phải giấu.

Đó đều là những đồ Đức Ngộ đã dùng qua.

Khương Trúc bật cười, đặt cái gối xuống chỗ cũ: "Được rồi, nàng ta muốn cất thì để nàng ta cất đi. Dù sao cũng là tuyệt bản."

Khóe miệng Ma Vương giật một cái.

Đúng vậy, quả thật là tuyệt bản.

"Chờ một chút, Tiểu Hắc?" Khương Trúc dừng một chút, hỏi: “Ngươi gọi nàng ta là Tiểu Hắc sao?”

Ma Vương có lý chẳng sợ: “Đúng vậy, ngươi nhìn xem, toàn thân nàng ta đều đen thui, không gọi là Tiểu Hắc thì gọi là gì?"

“Người ta cũng có tên mà, hãy gọi nàng ta là Nguyệt Hoa đi.”

Khương Trúc vừa đi vừa lẩm bẩm: “Gọi là Tiểu Hắc thật khó nghe.”

Mặc dù Nguyệt Hoa nghe xong mặt không biểu lộ cảm xúc gì, nhưng vẫn háo hức đi theo sau lưng Khương Trúc, trông rất vui vẻ.

"Chết tiệt, ngươi gọi nàng ta là Nguyệt Hoa, kêu bổn vương là Ma Vương?"

Ma Vương không phục, đuổi theo lý luận cùng nàng: “Ta cũng có tên, sao ngươi không gọi tên ta?”

Không biết sao, Đẳng Đẳng cũng đột nhiên chui ra, nhảy loạn ở trên người Khương Trúc, bị nàng nắm được.

“Được rồi, được rồi, không phải tự bản thân ngươi nói gọi ngươi là Ma Vương sao? Còn ngươi nữa, một đốm lửa mà đòi hỏi cái gì, có tên gọi để dễ phân biệt là được rồi, còn muốn đặt là Hoa Nhi nữa chứ.”

"...Vậy sao ngươi không gọi nàng ta là Tiểu Hắc? Tiểu Hắc cũng rất dễ phân biệt mà."

“Người ta có nhỏ chút nào đâu.”

“ Vậy kêu là Đại Hắc.”

"Ta không thích, ta chỉ thích gọi nàng ta là Nguyệt Hoa."

Ma Vương giận đến giậm chân, không nói lại nàng bèn muốn tìm người giúp.

“Lôi Thần, ngươi câm à, eo của ngươi gãy lìa rồi đúng không? Ngươi phản kháng một chút đi!"

Lôi Thần bình tĩnh nói: "Tên của ta trong khí phách lại lộ ra chút ngây thơ, đồng thời cũng toát ra sự phóng khoáng, ta rất thích."

Khương Trúc giơ ngón tay cái lên: “Thật tinh mắt, hôm khác ta sẽ luyện chế cho ngươi một vỏ kiếm khác, ném cái giỏ nhỏ cho Ma Vương.”

"Cám ơn, ta chỉ nói sự thật."

Ma Vương: "...?"

Được, các ngươi thanh cao.

Chờ đến khi đời sau thật sự gọi thanh kiếm rách này là Lôi Thần kiếm thì ta sẽ không gây gổ nữa.

Lối đi u ám này không dài, trong thời gian bọn họ cãi nhau đã đi tới cuối đường.

Có một ít đồ lặt vặt chất đống trong mật thất nhỏ, ở giữa có một cái giường đá, một thân xác hoàn chỉnh trầm tĩnh ngồi ở phía trên.

Thân xác không hề có dấu hiệu thối rữa, giống như đang ngủ say, nhưng thân thể này đã sớm không còn hô hấp.

Nguyệt Hoa vừa nhìn thấy thân xác bèn vội vàng bước tới, giới thiệu với đám người Khương Trúc: "Đức Ngộ..."

Khương Trúc cung kính bái lạy.

Nguyệt Hoa leo lên giường đá, dùng hai tay kéo mở mí mắt thân xác ra, lộ ra một đôi con ngươi trắng phao.

”Vô Sắc Phật Đồng!" Khương Trúc lộ vẻ vui mừng.

“Đôi mắt... Ta trông chừng.” Nguyệt Hoa nói có chút nhanh, mặc dù khuôn mặt vẫn như người c.h.ế.t vạn năm, nhưng không hiểu sao bọn họ lại nghe thấy mấy phần kiêu ngạo.

Nàng ta vừa dứt lời, chỉ thấy đôi con ngươi kia bay ra khỏi thân xác, lơ lửng trong không trung nhìn chăm chú bọn họ.

Sau đó, đôi con ngươi kia đảo quanh Khương Trúc hai lần, chợt bay về phía nàng.

Trong lòng Khương Trúc căng thẳng, dưới thân vội vàng vận linh lực để né tránh.

Vô Sắc Phật Đồng kia dường như bị lẫn tránh nên phiền, “Vụt" một tiếng trở lại thân xác, dáng vẻ như muốn nói nếu ngươi không muốn thì nhanh cút đi.

Nguyệt Hoa ngây ngô ngồi trên giường, lại đưa tay kéo mí mắt, nhưng lần này dù cố gắng thế nào, cũng không mở mắt ra được.

Ma Vương nhìn thấy khóe miệng khẽ nhúc nhích.

Xem xem đã gây ra hậu quả gì kìa.

Còn để nhân gia sốt ruột, không thèm để ý ngươi nữa rồi.

Vô Sắc Phật Đồng này rõ ràng là đang tức giận.

Cũng tại nàng không kịp thời nói rõ.

Khương Trúc có chút ngượng ngùng, chỉ đành phải khom lưng hành lễ để đối phương bớt giận, đồng thời lớn tiếng giải thích:

“Hậu bối cố ý tới đây để thay mặt sư huynh của ta tìm kiếm bảo vật, bởi vì lúc chống lại Ma tộc, cặp mắt của huynh ấy đã bị ma khí gây thương tích, tìm đủ mọi cách nhưng không có kết quả."

"Tiền bối được xếp ở vị trí đầu bảng, cũng không phải là vật phàm, có thể được tiền bối nhìn bằng con mắt khác, thế nhân cầu cũng không được, cho nên cũng không phải là hậu bối không muốn, chẳng qua là sư huynh một lòng cung kính Phật đạo, thật sự không nên sa sút tinh thần như vậy, hy vọng tiền bối hiểu cho.”

Tư thế của Khương Trúc vô cùng cung kính, thay đổi dáng vẻ cà lơ phất phơ trước mặt người khác kia, đầu cũng không dám ngẩng lên.

Sưu Tầm, 19/01/2025 13:21:58

Lượt xem: 0

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện