{{ msgSearch }}

Chương 210: Các ngươi kẻ ngốc

Tiểu Sư Muội Nói Thần Kinh Cũng Là Thần

Ái Cật Thương Thái Thuỳ Nhĩ Thỏ 1610 Chữ 19/01/2025 13:21:58

“Ngươi là Phật tu mà lại luân lạc tới mức dính líu đến tà vật?”

Khương Trúc đưa tay ra, Vạn Quân Kiếm đang cắm xuống đất bay tới từ phía sau đám tu sĩ.

Chậm rãi nói: "Ta là Phật tu, còn cầm kiếm, có phải các ngươi cũng muốn đoạt lấy không? Ta thấy rất kỳ quái, sao các ngươi nhất định phải g.i.ế.c nàng ta?"

Một nam tu sĩ trầm giọng nói: “Nàng ta đã g.i.ế.c hai người của chúng ta, chúng ta phải g.i.ế.c nàng ta để báo thù cho huynh đệ.”

Nữ tà vật đột nhiên nhìn về phía Khương Trúc, tuy rằng trên mặt vẫn là không có biểu cảm, nhưng Khương Trúc có thể nhìn ra nàng ta đang vội, bởi vì nàng ta vốn cũng không biết nói chuyện, nói vội vàng càng thêm lộn xộn.

"Đánh ta…bọn họ chết.”

Khương Trúc vỗ vỗ tay nàng ta, giống như dỗ con nít, kêu một tiếng: "Chết tốt lắm! Người trẻ tuổi như bọn họ chính là muốn c.h.ế.t thêm vài lần nữa để luyện dũng khí, ngươi cũng nên g.i.ế.c thêm vài người nữa để luyện dũng khí."

Ma Vương và tà vật kia đồng thời ngẩng đầu lên: "!"

Những tu sĩ khác: "?”

"Phật tu c.h.ế.t tiệt này là có ý gì? Tà vật g.i.ế.c người, ngươi thân là một Phật tu lại tiếp nhận nàng ta."

"Nói ra khỏi miệng những lời đại nghịch bất đạo như vậy, cũng không sợ không vượt qua Vấn Tâm Lộ sao, nếu ngươi thực sự muốn tu Phật, hãy giúp chúng ta loại bỏ nàng ta!"

Khương Trúc không kiên nhẫn khoát khoát tay: "Được rồi được rồi, ngươi có thể tự lừa mình, các ngươi muốn g.i.ế.c nàng ta thật ra bởi vì trên người nàng ta có Tịnh Tâm Đạo Châu phải không?"

Vừa rồi trong phòng ngủ nàng cũng rất nghi ngờ, tại sao Nguyệt Hoa Phật Liên sau khi bị ngâm trong nước t.h.i t.h.ể lâu như vậy vẫn còn có thể mọc ra hoa màu vàng. Mãi cho đến khi vừa rồi đến gần, nàng mới đột nhiên cảm nhận được khí tức của Tịnh Tâm Đạo Châu trong cơ thể nàng ta.

Theo một ý nghĩa nào đó, Tịnh Tâm Đạo Châu là một thần khí lợi hại, tuy rằng không có lực công kích, nhưng nó có thể ngăn cản tu sĩ nhập ma trong lúc tu luyện, cũng thanh tẩy tà khí và oán niệm, đồng thời giữ lại thần chí ban đầu.

Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao Nguyệt Hoa Phật Liên bị bao bọc trong oán khí nhiều năm như vậy, mà vẫn chưa hoàn toàn tà hóa.

Nếu không có linh thủy, Nguyệt Hoa Phật Liên lẽ ra không thể chuyển hóa thành linh hình, nhưng nước t.h.i t.h.ể lại cung cấp cho nó oán khí và tử khí.

Nếu như nàng đoán không lầm, tà vật trước mặt thực ra chính là tà hình do Nguyệt Hoa Phật Liên biến hóa, theo một nghĩa nào đó có thể coi là tà vật.

Chỉ là nó tìm được Tịnh Tâm Đạo Châu trước khi hoàn toàn tà hóa, cho nên mới xuất hiện tình huống hoa song sinh.

Còn tà hình được huyễn hóa ra tới cũng thuận theo lẽ thường biến thành sự kết hợp giữa thần trí Phật tính và thân thể tà vật.

Nghe nàng nói xong, vẻ mặt các tu sĩ thay đổi, ánh mắt đảo quanh né tránh, nhưng ngoài miệng vẫn không hề tỏ ra yếu thế:

"Cho dù là vì Tịnh Tâm Đạo Châu thì sao? Ngươi dám nói mình không động tâm sao? Hơn nữa, cho dù không có Tịnh Tâm Đạo Châu, chỉ bằng nàng ta là tà vật thì nàng ta cũng đáng chết."

“Nếu ngươi nhất định muốn che chở nàng ta, chúng ta cũng không có gì để nói với ngươi."

Nhóm tu sĩ vừa nói vừa vây bọn họ lại.

Nguyệt Hoa Phật Liên lập tức rút cành ra, trong mắt tà vật cũng đầy vẻ ác liệt, đang định ra tay nhưng lại bị Khương Trúc ngăn lại.

“Các ngươi lui về phía sau, để cho ta.” Khương Trúc lắc thanh kiếm trong tay, cười híp mắt nhìn về phía đối diện.

Hai Nguyên Anh và mấy Kim Đan hậu kỳ đều không có ở đây, hẳn đã đến phòng tu luyện.

Một đám Kim Đan, vậy nàng còn sợ cái rắm.

Ra tay nhanh cho xong nào.

Thân hình của Khương Trúc lóe lên rất nhanh, nhảy qua lại giữa đao kiếm, Vạn Quân Kiếm trong tay không ngừng va chạm với đối diện tạo ra tia lửa, linh lực dâng trào khắp nơi.

Nhìn thấy mấy tu sĩ đến gần mình, Vạn Quân Kiếm trong tay "roạt" một đường, lưỡi kiếm mang theo linh lực, xoay tròn và vẽ ra một luồng kiếm quang chói mắt trong không trung.

Vạn Quân Kiếm chặn người phía trước, Khương Trúc dùng tay trái nắm lấy đầu kẻ tấn công từ phía sau, buộc hắn ta phải ngửa đầu lên, đồng thời dùng tay phải nắm lấy đồ trong túi trữ vật, ném vào mặt hắn ta không chút lưu tình.

Đám tu sĩ bất ngờ không kịp đề phòng bị thồn một nắm tro đầy miệng, nhất là Khương Trúc còn đá vào bụng hắn ta một cước, nhất thời nuốt mất hơn nửa.

Khương Trúc vỗ một chưởng vào n.g.ự.c hắn ta, đánh bay b.ắ.n ta. Tu sĩ kia hai mắt nhắm chặt nằm trên mặt đất nôn ọe.

Lòng vòng qua lại như vậy, khiến mấy tu sĩ liên tiếp phải nuốt tro bụi.

Các tu sĩ ngã xuống đất, dùng sức hất đầu, miễn cưỡng mở mắt, trên mặt có chút sợ hãi: “Ngươi đã cho chúng ta nuốt cái gì?"

Sẽ không là độc dược gì chứ?

Khương Trúc đưa tay ra tiếp lấy Vạn Quân Kiếm bay về, nghiêm túc nói: "Cái này gọi là Thất Bộ Tán, nuốt thứ này chỉ cần đi bảy bước lập tức độc phát bỏ mạng."

Những tu sĩ khác trố mắt nhìn nhau: "Đây là loại độc gì? Sao ta chưa từng nghe nói tới? Có phải là ngươi bịa ra hay không?"

Khương Trúc buông tay nói: "Phật tu không bao giờ nói dối người khác, trừ khi ta không muốn tu Phật nữa, phải biết, ta là một tu sĩ rất quý trọng Đại Đạo của riêng mình."

"Ta đã nói rồi, nếu các ngươi còn không tin thì ta cũng không có cách nào, ngươi cứ việc thử đi, dù sao cuối cùng thì người c.h.ế.t cũng không phải là ta."

Ngươi đã cùng một phe với tà vật, nơi nào còn quý trọng Phật đạo của mình?

"Đừng nghe lời của nàng, tên Phật tu c.h.ế.t tiệt này nhất định là lừa gạt chúng ta, linh lực của nàng đã cạn, chúng ta hiện tại xông lên g.i.ế.c c.h.ế.t nàng, sau đó g.i.ế.c c.h.ế.t tà vật kia."

Vừa nói bọn lại tiến về phía trước.

“Một bước, hai bước, ba bước…sáu bước…”

Khương Trúc không bỏ chạy, chỉ đứng tại chỗ đếm bước chân của bọn họ, bộ dáng kia trông rất giống như đã dự đoán được từ trước.

Đến bước thứ sáu, đám tu sĩ rốt cuộc lại do dự, hồi lâu không dám tiến thêm một bước.

Một số người không nuốt độc dược thật là hận rèn sắc không thành thép: "Ngớ ra làm gì? Mau lên!"

Đám tu sĩ kia vẫn không nhúc nhích, thậm chí còn thu chân về, đứng tại chỗ, mặt đầy suy nghĩ nhìn chằm chằm bọn họ.

Nếu tên Phật tu c.h.ế.t tiệt kia thực sự cho họ uống thuốc độc, chẳng phải bọn họ sẽ c.h.ế.t ngay lập tức nếu tiến thêm sao.

Bọn họ không nghi ngờ tên Phật tu trước mặt họ có thể làm được chuyện như vậy hay không, dù sao nàng cũng đã ở chung phe với tà vật, nên không có gì là nàng không thể làm được.

Mà những tu sĩ khác nói chưa chắc là sự thật, bọn họ chỉ là tạm thời kết bạn, không chừng bọn họ biết loại độc này, cố ý nói không biết, sau đó khuyến khích bọn họ tự tìm cái chết.

Vậy không phải bọn họ sẽ lượm được món hời to sao!

"Này, sao các ngươi không tin ta? Nói thật cho các ngươi biết, loại độc này rất nổi tiếng ở Trung Châu, các ngươi đi ra ngoài hỏi một chút sẽ biết."

Mặt Khương Trúc vẻ chân thành tha thiết nói dối: "Ta cho các ngươi một lời khuyên, ai bảo ta là một Phật tu chứ? Hiện tại các ngươi không cảm thấy n.g.ự.c đau nhức, mắt hơi mờ sao?"

Mấy tu sĩ “trúng độc” kia vừa nghe thấy vậy nhất thời tỉ mỉ cảm nhận.

Loại cảm nhận này thật đáng sợ.

Cơn đau mơ hồ ở n.g.ự.c khiến bọn họ hoảng hốt, ánh mắt cũng mơ hồ không rõ.

Chết tiệt, thực sự bị trúng độc.

Đám khốn nạn này thật sự đã lừa gạt bọn họ.

“Các ngươi khốn kiếp, muốn hại c.h.ế.t chúng ta sao?"

Ma Vương ở bên cạnh nhìn toàn bộ quá trình đầu đầy dấu hỏi.

Các ngươi là kẻ ngốc sao?

Vừa rồi bị nàng đá một cước, còn bị nàng ném một nắm tro bay đầy mặt, nếu n.g.ự.c không đau, mắt không mờ thì mới thật là gặp quỷ.

Đôi mắt đen tròn vo của nữ tà vật kia hiếm thấy sững sờ trong giây lát, giống như là c.h.ế.t máy vậy.

Nàng ta nghiêng đầu nhìn tu sĩ, lại nghiêng đầu nhìn Khương Trúc, qua thật lâu mới giơ tay định nói gì đó, sau đó bị ánh mắt của Khương Trúc ngăn lại, lại yên lặng hạ tay xuống.

Sưu Tầm, 19/01/2025 13:21:58

Lượt xem: 0

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện