{{ msgSearch }}

Chương 209: Bình tĩnh một chút, đều là người một nhà

Tiểu Sư Muội Nói Thần Kinh Cũng Là Thần

Ái Cật Thương Thái Thuỳ Nhĩ Thỏ 1755 Chữ 19/01/2025 13:21:58

Khi Khương Trúc đứng vững lại, trong lúc vô tình nhìn thấy ở trung tâm bông Phật Liên có một vật giống như chiếc nhẫn, trên đó dính đầy vết m.á.u và thịt thối, nhìn không được rõ ràng lắm.

Nàng định đưa tay chạm vào vật kia nhưng Nguyệt Hoa Phật Liên càng lúc càng vùng vẫy dữ dội hơn, toàn thân vung vẩy trong không trung phát ra tiếng gió, thậm chí còn kéo đứt cả dây leo để ngăn cản nàng.

Trong lúc lắc lư dữ dội, chỉ nghe “leng keng” một tiếng, chiếc nhẫn rơi xuống nước, ngay lập tức từng lớp kim quang lan tỏa khắp hồ nước.

Nguyệt Hoa Phật Liên vốn đang nổi giận đột nhiên khựng lại giữa không trung, phát ra âm thanh giống như khóc mà không phải khóc.

Khương Trúc nhìn hồ nước phát ra kim quang, từ từ lùi lại rồi lên bờ.

Chỉ thấy hồ nước đã xảy ra thay đổi lớn, màu m.á.u đặc quánh không tan trong nước dần trở nên trong suốt, chậm rãi hóa thành linh thủy.

Một gốc Nguyệt Hoa Phật Liên mọc lên ở trung tâm phát ra kim quang, lúc đó nó vẫn chưa lớn lắm, chỉ cao đến thắt lưng người.

“Rầm rầm ầm.”

Cánh cửa đá bị đẩy mở.

Khương Trúc vội vàng quay đầu lại.

Một người tu sĩ đầu trọc mặc Phật bào cầm một cái bát đi vào, ông ấy từ từ đổ linh thuỷ trong bát xuống hồ nước.

Ông ấy nhẹ nhàng nói: “Ta sắp phi thăng, Động Phủ này ta muốn để lại cho hậu nhân, hai mươi năm đồng hành, ngươi cũng coi như là lão bằng hữu của ta. Linh thuỷ trong hồ nước này đều do ta dùng linh lực luyện hóa thành, đủ để duy trì cho đến khi ngươi biến hoá.”

Nói xong, ông ấy đặt một chiếc nhẫn trữ vật lên nhụy hoa của Nguyệt Hoa Phật Liên: “Đồ bên trong là dành cho ngươi, mong ngươi cố gắng tu luyện, sớm ngày phi thăng. Nếu có cơ hội, chúng ta còn có thể gặp lại nhau.”

Nguyệt Hoa Phật Liên giương rễ cây lên, một bông sen vàng lắc lư trong không trung.

Nó dường như đã nói điều gì đó, vị Phật tu kia nở một nụ cười nhẹ nhàng: “Ta không có thân thích bằng hữu nào, vậy cũng làm phiền ngươi rồi.”

Cảnh tượng xa dần theo bóng lưng của Phật tu.

Hòa thượng phi thăng, chỉ để lại một thân nhục thể và một gốc Nguyệt Hoa Phật Liên.

Khương Trúc nhìn thấy những tu sĩ lần lượt tiến vào Kim Hỏa Động Phủ, ban đầu chỉ có một chút động tĩnh ở bên ngoài, không ai tìm đến đây, mỗi lần Nguyệt Hoa Phật Liên nghe thấy động tĩnh đều vui vẻ nhảy múa trong không trung.

Tuy nhiên, cuối cùng có một ngày, bọn họ đã vơ vét hết các thạch thất bên ngoài, rồi tìm thấy nơi này.

Đó là một nhóm tu sĩ có thực lực không tệ, bọn họ hào hứng lục lọi tìm kiếm khắp nơi trong Động Phủ nhưng lại không thu hoạch được gì.

Nguyệt Hoa Phật Liên vươn cành ra muốn chỉ dẫn bọn họ nhưng lại thu hút sự chú ý của bọn họ đến trên người mình.

“Ôi, bông sen này nở đẹp quá.”

“Bông sen này đang ngâm trong linh thủy tinh khiết của thiên nhiên!”

“Thật sao? Linh thuỷ hoàn toàn được chiết xuất từ linh lực sao?”

“Thật đó, các ngươi mau nhìn đi.”

Một đám người cúi xuống bên cạnh hồ nước, vui mừng nói năng lộn xộn lấy nước trong hồ.

“Được rồi, mau lấy nước đi.”

Nhìn thấy các tu sĩ đã hút đi gần nửa linh thuỷ trong hồ nước, Nguyệt Hoa Phật Liên sốt ruột vẫy cành trong không trung, quấn lấy bọn họ đẩy sang chỗ khác nhưng lại nhận về ánh mắt khó chịu từ đám tu sĩ đó.

Khi thấy các tu sĩ càng hút linh thuỷ trong hồ nhiều hơn, Nguyệt Hoa Phật Liên cũng lo lắng, cành cây “vù” một cái đập bể cái bình trong tay bọn họ, linh thuỷ lại quay lại trong hồ.

“Liên Hoa tinh c.h.ế.t tiệt này, ngươi phiền quá.”

Người tu sĩ nói xong thì xuống ao, muốn nhổ nó tận gốc nhưng lại nhìn thấy chiếc nhẫn trữ vật ở giữa nhụy hoa, ánh mắt ngay lập tức trở nên tham lam.

Trong mắt Khương Trúc hiện lên cảnh tượng cuộc chiến giành giật giữa các tu sĩ và Nguyệt Hoa Phật Liên, cuối cùng, các tu sĩ không địch lại nổi, không cam lòng bị đuổi ra ngoài.

Nàng cũng vô thức chạy theo bọn họ ra ngoài.

Vừa đến cửa, nàng đột nhiên đứng khựng lại, trong lòng lập tức bùng lên lửa giận, thúc giục nàng xông lên phía trước.

Đám tu sĩ kia chuyển hết tất cả t.h.i t.h.ể trong Động Phủ đến cửa, thậm chí còn cố tình chặt t.h.i t.h.ể thành nhiều đoạn, khiến oán khí trên t.h.i t.h.ể càng tăng thêm.

Cơn giận trong lòng Khương Trúc càng bùng lên, muốn ngăn cản bọn họ nhưng thân thể bọn họ lại xuyên qua người nàng, đi thẳng vào trong thạch thất.

Máu, thật là nhiều máu.

Hồ nước linh thuỷ trong veo hoàn toàn bị nhuộm đỏ, kim quang của Nguyệt Hoa Phật Liên bị trận pháp bí thuật giam cầm, mặc cho mình bị đóng t.h.i t.h.ể chôn vùi.

Đám tu sĩ điên cuồng cười lớn, trên khuôn mặt đầy vẻ đắc ý, bọn họ chia nhau những thứ trong nhẫn trữ vật ngay tại chỗ, sau đó không chút do dự ném chiếc nhẫn vào trong nước, hòa làm một với thi thể.

Bên trong biển máu, Nguyệt Hoa Phật Liên ngày qua ngày giãy dụa với đống xác chết.

Mọi thứ trước mắt Khương Trúc dần dần biến mất.

Màu đỏ thẫm u ám phủ đầy mặt đất, vết m.á.u khô khốc, t.h.i t.h.ể thối rữa khiến nàng lập tức không kìm nổi mà nôn mửa.

Nguyệt Hoa Phật Liên vẫn ngâm trong vũng máu, cành cây bất động trên không trung.

Ma Vương hóa thành hình người, vỗ nhẹ lên lưng Khương Trúc, nôn khan khiến đôi mắt nàng đỏ rực.

Khương Trúc đưa tay ra hiệu mình không sao, ổn định lại cảm xúc, rồi lại tiếp tục bước vào trong hồ nước.

Sự d.a.o động của hồ nước cuối cùng cũng khiến Nguyệt Hoa Phật Liên có động tĩnh, nó gào thét tấn công về phía nàng, Ma Vương phi thân vào giúp nàng giam cầm nó lại.

Khương Trúc mất rất nhiều thời gian mới phá được bí thuật, đưa Nguyệt Hoa Liên ra ngoài nhưng đáng tiếc là chút nước sạch đó căn bản không đủ để rửa sạch gốc rễ dính đầy vết m.á.u của nó..

“Ta không có linh thủy, ngươi miễn cưỡng dùng tạm vậy.”

Cành của Nguyệt Hoa Phật Liên vốn đang cuồng loạn, ngay lập tức dừng lại giữa không trung, qua một lúc lâu đột nhiên run rẩy dữ dội, những cánh hoa màu vàng co rút lại thành một cục.

Khương Trúc nhìn chằm chằm vào bông hoa màu đen của nó, trầm mặc một hồi rồi nói: “Thứ tà vật kia ở cùng với ngươi sao? Ta sẽ dẫn ngươi đi tìm nàng ta.”

Ở một bên khác, trong phòng chứa bảo vật, đám tu sĩ kia đang bao vây tà vật bị thương vào giữa.

“Không ngờ thứ tà vật này lại trốn ở chỗ này dùng bảo vật chữa trị vết thương, thật là đáng tiếc cho loại thánh dược trị thương tốt như vậy, lại bị nó nhai sống.” Một tu sĩ tiếc rẻ nói.

“Không... không phải... của... các người...” Sắc mặt tà vật kia tái mét, trong lời nói đứt quãng lộ ra vẻ âm trầm.

Nàng ta bay lên mang theo linh lực hắc ám ngập trời, dường như nhớ ra điều gì, ra tay ác độc hơn rất nhiều.

Toàn bộ linh lực trong phòng chứa bảo vật giao thoa với nhau, tiếng va chạm ngã nhào không ngừng vang lên.

Không hiểu sao, tà vật đột nhiên quay đầu nhìn về phía ngoài cửa, trên khuôn mặt từ đầu đến cuối đều không chút biểu cảm của nàng ta lại có vẻ bối rối, vội vàng muốn bay ra ngoài, đúng lúc này nàng ta nhất thời không quan sát, bị các tu sĩ khác hợp lực đánh ngã xuống đất.

Người tu sĩ kia nắm lấy cổ tà vật, nhấc nàng ta lên khỏi mặt đất, bàn tay càng lúc càng siết chặt: “Không còn Phật tu vướng víu thì mọi việc đều sẽ thuận lợi, xuống địa ngục đi.”

“Lũ ngốc các ngươi, Phật tu vướng víu không phải là đang nói ta đấy chứ?”

Giọng nói đến trước, sau đó chính là Vạn Quân Kiếm xé gió bay đến, tu sĩ kia bị trường kiếm đối diện bay tới đánh lùi lại mấy mét, bị ép phải buông lỏng bàn tay.

Đám người quay đầu lại, chỉ thấy phía sau lưng kẻ vừa mới ve sầu thoát xác là một nam nhân, trong tay nam nhân kia đang ôm thứ gì đó giống như một cái chậu, phía trên đó có một gốc hoa sen cao hai mét.

Điều quỷ dị hơn chính là bông hoa sen đó là hoa song sinh, một bông màu vàng và một bông màu đen, mà bông hoa sen màu đen có khí tức giống hệt trên người tà vật, còn tỏa ra mùi m.á.u tươi nồng nặc.

Tà vật vừa nhìn thấy hoa sen thì không còn để ý gì nữa, ngay lập tức bay về phía Khương Trúc.

“Bình tĩnh một chút, đều là người một nhà.”

Khương Trúc vội vàng kéo tay nhỏ của bông hoa sen vàng lên, sợ rằng đối diện không nhìn thấy, còn giơ lên trên quá đỉnh đầu ra hiệu: “Đều là bằng hữu, chúng ta trước hết không nên nội chiến.”

Tà vật kia quả nhiên đã dừng lại, cũng không biết có nghe hiểu không, cứng đờ gật đầu một cái, sau đó đứng yên rất lâu không có động tĩnh gì.

Nàng đoán có lẽ nàng ta đang giao tiếp với bông hoa sen vàng nhỏ.

Nhưng tà vật kia vốn cũng không có ý định tấn công Khương Trúc trước mặt.

Bởi vì khí tức trên cơ thể người này giống hệt với Đức Ngộ trong ký ức.

Trong những năm qua, nàng ta đã gặp rất nhiều người, cũng đã thấy rất nhiều khí tức tương tự như Đức Ngộ nhưng chỉ có khí tức của nàng là giống nhất.

Sưu Tầm, 19/01/2025 13:21:58

Lượt xem: 0

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện