Lý Thiên Xuyên vừa nhìn thấy khuôn mặt của nàng thì lập tức nhớ lại, chỉ tay về phía nàng hỏi: “Ngươi ngươi ngươi... ngươi không phải là người ở Trung Châu đó sao?”
Khương Trúc bình tĩnh giơ tay lên, ra hiệu cho hắn ta đừng quá kinh ngạc: “Đúng vậy, chính là bà cô của ngươi đây.”
Ba người Lý Thiên Xuyên: “...”
Hay lắm.
“Chết một lần không đủ, ta sẽ để ngươi c.h.ế.t hai lần.”
Đám tu sĩ kia lập tức phản ứng lại, ánh mắt trở nên hung ác, tụ khởi linh lực tấn công về phía bọn họ.
Linh lực cả người Khương Trúc chấn động, thanh Vạn Quân Kiếm bị tảng đá bao bọc lập tức phá vỡ giam cầm, nàng vừa liếc mắt ra hiệu cho Quảng Ngọc Hoàn bên cạnh vừa dữ tợn nói: “Đại ca, ngươi nghĩ mình đang diễn vai nam chính trong tu tiên sao, đợi lát nữa sẽ sẽ để ngươi khóc gọi cha.”
Động tác của tu sĩ Nguyên Anh kia càng lúc càng nhanh càng hung ác, nghiến răng nghiến lợi nói: “Một tên Kim Đan khẩu khí không nhỏ.”
Quảng Ngọc Hoàn nhận được ánh mắt của Khương Trúc, nàng ta suy nghĩ hai giây, cuối cùng không chắc chắn đã hiểu được ý của nàng, vội vàng chạy đến cửa.
“Ta xong rồi.”
Khương Trúc nở một nụ cười với người đối diện, nhảy lên một cái doạ cho đối phương lập tức phòng thủ, sau đó quay đầu bỏ chạy.
Công Thiên Tinh và Lý Thiên Xuyên đã chuẩn bị từ trước, sau khi thoát thân cũng chạy về phía cửa.
Khương Trúc đóng sập cửa thạch thất lại.
“Mau chặn bọn họ lại.”
Một tu sĩ cách đó gần nhất vội vàng bay tới, Khương Trúc một cước đá hắn ta trở về: “Dám chặn đường cha ngươi, ngươi đi vào đồn cảnh sát ngồi chồm hổm đi.”
Sau đó bốn người vội vàng dùng phía sau lưng mình chống đỡ lấy cánh cửa không ngừng bị va chạm.
Khương Trúc thúc giục: “Nhanh lên, nhanh lên, có trận pháp kết giới gì thì bày ra ngay đi.”
Ba người Công Thiên Tinh hoảng hốt lục tìm trong túi trữ vật: “Ngươi cần bao nhiêu? Chỗ của ta có... trận pháp Đại La, trận pháp Tam Tinh…”
Công Thiên Tinh còn chưa nói xong, Khương Trúc đã nhanh chóng giật lấy toàn bộ trận pháp trong tay bọn họ: “Lề mà lề mề, trận pháp nào có thể dùng được thì đều là trận pháp tốt, xem ta có thể tiêu hao c.h.ế.t bọn họ không.”
Vừa ngẩng đầu lên đã thấy nàng đang xếp chồng trận pháp này lên trận pháp khác, trận pháp xếp chồng lên trận pháp, lại xếp chồng lên trận pháp, lại xếp chồng lên trận pháp…
“…”
Biểu cảm của ba người Công Thiên Tinh càng lúc càng trở nên dữ tợn, càng lúc càng méo mó.
Khi Khương Trúc xếp chồng mười mấy trận pháp lên nhau xong, cuối cùng cánh cửa đá không chịu nổi sức ép, sụp đổ ầm một tiếng.
Đám tu sĩ kia tức giận đến khuôn mặt đỏ bừng, giận đùng đùng lao về phía bọn họ: “Mấy người các ngươi c.h.ế.t đi…”
Nhưng bọn họ vừa bước ra một bước, chân vừa dẫm vào trận pháp Sáo Oa, âm thanh lập tức im bặt.
Phía sau còn lại mấy người may mắn hơn, kịp thời dừng lại, bọn họ nhìn thấy tình hình không ổn liền quay đầu muốn bỏ chạy.
“Vù.”
Vạn Quân Kiếm mang theo Lưu Ly Tịnh Hỏa bay vụt qua bên tai bọn họ, lưỡi kiếm cắm xuống đất, ngọn lửa lấy Vạn Quân Kiếm làm trung tâm lập tức lan tỏa ra xung quanh.
Mấy tu sĩ kia bị ngọn lửa lớn bùng lên tận trời ép bọn họ lui về phía sau mấy bước, quay đầu lại nhìn thấy vị Phật tu kia đang mỉm cười nhìn bọn họ.
Khương Trúc chân thành tốt bụng nhắc nhở: “Có lẽ ở trong trận pháp sẽ tương đối an toàn đấy.”
Những tu sĩ kia do dự một giây, dường như đang phân tích tính chân thực trong lời nói của nàng.
Sau đó bọn họ im lặng bước vào trận pháp.
Biểu cảm trên khuôn mặt ba người Công Thiên Tinh hoàn toàn nứt vỡ.
Đây là hành động không hợp thói thường gì vậy?
Một bên dám nói, một bên dám tin.
“Đi thôi, đừng đứng ngây ngốc ở đó nữa, đợi lát nữa người ta ra ngoài sẽ đ.ấ.m vào mặt ngươi đấy.” Khương Trúc không ngừng chạy về phía trước.
Dựa theo tính toán, thạch thất kế tiếp nên có thứ gì đó.
Đi được một đoạn ngắn, trước mặt xuất hiện ba cánh cửa khác nhau, trên đó lần lượt ghi phòng tu luyện, phòng ngủ, phòng chứa bảo vật.
“Các ngươi đi đâu?”
Quảng Ngọc Hoàn nói: “Ta đi phòng tu luyện.”
Trong phòng tu luyện thường sẽ có những ghi chép tâm đắc khi tu luyện của các bậc tu sĩ đại năng để lại, đây là thứ quý giá nhất.
“Chúng ta cũng đi vào phòng tu luyện.” Lý Thiên Xuyên và Công Thiên Tinh nói.
Khương Trúc gật đầu: “Ta sẽ đi vào phòng ngủ, vậy chúng ta tách ra ở đây đi.”
Vô Sắc Phật Đồng sẽ không được đặt trong phòng chứa bảo vật giống như những bảo vật khác, nàng phải tìm được nhục thân mà Đức Ngộ đại sư để lại trước khi phi thăng.
Công Thiên Tinh không hiểu tại sao nàng lại bỏ qua tâm đắc tu luyện, mà nhất định phải đi tìm Vô Sắc Phật Đồng.
Rõ ràng nàng là Phật tu, tâm đắc của Đức Ngộ đại sư sẽ rất có ích đối với nàng.
Nhưng hắn không mở miệng hỏi, Khương Trúc cũng không cho hắn cơ hội hỏi, nàng trực tiếp đẩy cánh cửa phòng ngủ rồi bước vào.
Phòng ngủ rất lớn nhưng lại vô cùng trống trải.
Ở gian ngoài chỉ có một bức tượng Phật nhỏ màu vàng, một đệm ngồi thiền và mấy quyển sách chất đống.
“Ồ, Phật Tổ cũng ở đây, năm nay Vạn Phật Tông đã chiêu mộ được nhiều đệ tử hơn so với những năm trước, chỉ tiêu cuối cùng cũng hoàn thành rồi nhỉ.”
Khương Trúc trước tiên trò chuyện một tiếng với Phật Tổ thân yêu, sau đó cầm những quyển sách chất đống lên xem qua, đều là những quyển sách mà tất cả đệ tử của Vạn Phật Tông cần phải thuộc lòng.
“Đi thôi, lát nữa trở ra sẽ nói lời tạm biệt.”
Khương Trúc đẩy cửa phòng đi vào bên trong, ngay lập tức bị mùi m.á.u tanh hôi thối xộc vào mặt, khiến nàng suýt chút nữa thì nôn ra, nàng không còn tâm trạng nào để nhìn vào bên trong, vội vàng lùi ra ngoài.
“Ôi, ngươi tìm phải bãi tha ma sao?” Ma Vương bên trong cái giỏ nhỏ bị mùi hôi làm cho kêu la.
Khương Trúc một tay bịt mũi mình, một tay bịt mũi Phật Tổ, cả khuôn mặt đều bị mùi hôi làm cho xanh xao.
“Làm cái quỷ gì vậy, đây cũng là một thử thách sao? Đại sư, tâm tư của ngươi thật là khó đoán.”
Khương Trúc xé hai miếng vải ra bịt lỗ mũi, trong lòng đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ mới quay trở lại cửa một lần nữa.
“Rầm rầm ầm.”
Cánh cửa đá lại một lần nữa bị đẩy ra.
Khương Trúc dùng tay nắm chặt lỗ mũi đã bịt bằng vải, lén thò đầu thăm dò.
“Vù.”
Âm thanh xé gió ập đến, Khương Trúc lập tức “rầm” một tiếng đóng cửa lại.
Âm thanh giống như roi quất vào cánh cửa, vang lên trầm đục.
“Ta đã biết là có quỷ, gia gia, ta nhất định phải vào xem thử.”
Khương Trúc hít sâu một hơi, mạnh mẽ đẩy cửa lao vào bên trong.
Điều đầu tiên lọt vào tầm mắt là một cái hồ nước rất lớn, bên trong hồ nước ngổn ngang t.h.i t.h.ể nằm vương vãi, đầu lâu và chân tay bị cắt đứt nổi lềnh phềnh trên mặt nước, tròng mắt lăn lốc trên mặt đất, m.á.u lan tràn cả căn phòng.
Ở giữa hồ nước có một đoá song sinh liên, một đoá màu đen, một đoá tỏa ra kim quang yếu ớt, những dây leo bò xung quanh hồ nước lại xông tới tấn công Khương Trúc lần nữa.
Nàng kìm nén cảm xúc trong lòng, giơ vỏ kiếm lên ngăn cản, sau đó nhanh chóng đưa tay nắm chặt lấy dây leo, bay vọt lên bức tường xung quanh, chỉ chốc lát sau đã dùng dây leo buộc chặt bông đóa song sinh liên lại.
Khương Trúc đáp xuống đất, vô tình đá phải một cái đầu lâu, cái đầu đó lăn lông lốc về phía cửa, côn trùng bên trong đầu lâu bò ra đầy đất.
Ma Vương nhìn chằm chằm đóa song sinh liên đang không ngừng giãy giụa trong cơn thịnh nộ, bình tĩnh nói: “Đây là Nguyệt Hoa Phật Liên, có người cố tình ném t.h.i t.h.ể vào trong hồ nước, muốn dùng oán khí để hủy diệt nó nhưng không hiểu sao, nó lại không chết, ngược lại còn sinh ra bông hoa song sinh.”
Khương Trúc đã biết điều này.
Nàng lặng lẽ đi tới bên cạnh hồ nước.
Mùi m.á.u tươi và mùi hôi thối xuyên qua miếng vải đánh thẳng vào thần kinh của nàng, khiến nàng cực kỳ buồn nôn.
Mà Nguyệt Hoa Phật Liên lại đang ngâm mình trong hồ nước như vậy, cũng không biết đã ngâm bao lâu rồi.
Nguyệt Hoa Phật Liên vẫn đang cuồng loạn vặn vẹo, ánh vàng và màu đen đan xen lấy nhau nhảy múa trong không trung, phát ra âm thanh vang dội.
Sau một hồi lâu, Khương Trúc đã mang tới một cái bình chứa.
May mắn là trước đó nàng đã chuẩn bị một ít nước sạch trong bình để chế tạo lại bùn Nham Hôi Hoa.
Sau khi đổ nước vào trong, nàng bắt đầu vớt toàn bộ t.h.i t.h.ể trong hồ nước ra, sau đó từng bước một tiến vào trong hồ nước, cố gắng kéo toàn bộ bông Nguyệt Hoa Phật Liên lên.
Nguyệt Hoa Phật Liên vặn vẹo rất dữ dội, nhiều lần suýt chút nữa hất Khương Trúc ngã nhào vào trong hồ nước.