"Những người này thật là phiền phức, ta nghĩ tốt nhất nên diệt trừ bọn họ, nhất là hai tên yêu quái đá kia, trên người chẳng có một tí khí tức nào, nhất định có bảo bối." Tu sĩ ở sau lưng tụ tập lại lén bàn bạc với nhau.
Có một người trong sáu người vừa rồi lên tiếng: “Ta đã muốn ra tay từ sớm rồi, hơn nữa mấy nguời Công Thiên Tinh họ toàn là đệ tử của gia tộc lớn, trên người chắc chắn có không ít đồ, nếu như có thể giải quyết được bọn họ, vậy chúng ta lại lãi thêm một phần.”
“Đại ca ta trước đây từng đến Động Phủ một lần, phía trước có một thạch thất có cơ quan, ta biết nó ở đâu.”
“Được, vậy đến phía trước rồi giải quyết bọn họ.”
Ánh mắt của những tu sĩ này tràn đầy sự tham lam, nhìn chằm chằm vào bóng lưng mờ ảo của mấy người Khương Trúc.
Sau khi ra khỏi hành lang có một thạch thất rất lớn, nhưng nơi đây trống không, chắc chắn đã bị những tu sĩ trước đó lục soát hết rồi.
Họ không dừng lại, mà đi sâu vào bên trong, phải đi qua hơn hai mươi căn thạch thất mới tìm thấy được thứ gì đó, nhóm tu sĩ phía sau lao tới vồ vập.
Khương Trúc nhìn xung quanh, thắc mắc: “Thật kỳ lạ, ở hành lang còn thấy thi thể, nhưng sao suốt dọc đường chỉ thấy mỗi vết máu?”
“Có thể là quái vật nào đó đã ăn cả xác?” Ma Vương đoán.
Quảng Ngọc Hoàn nói: "Có khả năng, mà các ngươi chắc chắn tà vật kia chưa bao giờ g.i.ế.c người?"
Khương Trúc lắc đầu: "Không có khí tức sát nghiệt nghĩa là nàng ta chưa bao giờ g.i.ế.c người vô tội bừa bãi, chứ không có nghĩa là chưa từng g.i.ế.c người."
Trong Tu Tiên giới này làm sao có thể có người chưa từng g.i.ế.c ai, cho dù là Phật tu thì cũng khó tránh khỏi những kẻ tìm chết.
Quảng Ngọc Hoàn gật đầu ra ý đã hiểu: “Tà vật không tùy tiện sát sinh quả thực rất hiếm.”
Hầu hết các tà vật đều có lòng oán hận và sát khi rất mạnh mẽ, chúng thường chẳng có ý thức gì cả, cứ gặp sinh vật sống là tấn công.
Chính vì điều này mà Khương Trúc thấy rất kỳ lạ.
Nếu thật sự là tà vật thì làm sao có thể thả bọn họ ra ngoài chứ, nhưng khí tức trên cơ thể nàng ta quả thực là tà vật không thể nghi ngờ.
"Bao giờ gặp nàng ta rồi tính tiếp, bây giờ chúng ta..."
Nàng chưa kịp nói xong, thì Ma Vương đã kéo nàng lại, ngay lập tức có vài linh tiễn bay tới, sức mạnh của những mũi tên đó vô cùng lớn, đầu tên đều cắm toàn bộ vào đất, Quảng Ngọc Hoàn còn chưa kịp phản ứng gì đã trực tiếp bị nổ bay đi.
Biến cố này khiến sắc mặt Khương Trúc thay đổi, nàng ngẩng đầu lên thì thấy nhóm tu sĩ đang ôm đầu sư tử trên cột đá để điều khiển cơ quan.
"Các ngươi đi c.h.ế.t đi."
"Mẹ kiếp, bọn quỷ quyệt âm hiểm này." Lý Thiên Xuyên giận dữ chửi bới.
Những linh tiễn trong thạch thất dày đặc, mấy người Khương Trúc chạy tới đâu, những linh tiễn sẽ b.ắ.n tới đó.
Sau khi những linh tiễn tiêu hao linh lực của bọn họ, nhóm tu sĩ mới rút vũ khí ra lao tới đánh nhau.
Bên đối phương có hai Nguyên Anh, Khương Trúc chiến đấu hết sức gian nan, một lúc sau đã bị đánh bay, ngã vào đống đồ chồng chất trong góc.
“Bổn vương đi g.i.ế.c bọn chúng.” Ma Vương hung dữ nói.
Khương Trúc vội vàng kéo lấy hắn nói: "Ngươi đừng lên, bình tĩnh chờ đó."
Không phải là nàng không muốn được hắn giúp đỡ, mà do sức mạnh của hắn quá giống ma khí, tuy không hung hãn như ma khí, nhưng bây giờ ở đây có nhiều người, không tiện giải thích.
Hơn nữa cho dù có giải thích, thì vẫn sẽ rất rắc rối.
Khương Trúc có thể suy ra từ cuộc trò chuyện của hắn với Lôi Thần, ngàn năm trước Cửu Phi là một Ma vương khác của Ma tộc, mặc dù theo bản thân Ma Vương nói, hắn chỉ là đi chơi thôi, nhưng hầu hết mọi người đều không hề hay biết.
Nếu chuyện này vô tình truyền ra ngoài, vậy gặp rắc rối lớn rồi, một Phật tu lại lén câu kết với cả Ma vương.
Khương Trúc chỉ nghĩ đến thôi cũng đã đau đầu, đến lúc đó nàng còn phải tìm cách chứng minh Ma Vương lúc đó thật sự rất rảnh rỗi, đặc biệt đến Ma tộc chơi?
Hơn nữa, Cửu Phi vốn là một thần thú thượng cổ, cho dù đã giải thích, nàng cũng phải đề phòng bọn tu sĩ kia đến cướp.
Vậy thì phiền phức lớn rồi.
Bây giờ đã có nhiều chuyện lắm rồi, nên chịu đựng thôi.
Khương Trúc đứng dậy, giật lấy Lôi Thần từ tay hắn, rồi lại tiếp tục chiến đấu.
Chỉ nhìn mà không được đánh, Mã Vương bực bội gãi đầu, khi Khương Trúc lại bị đẩy vào góc, hắn nhân lúc không ai để ý biến thành một con hồ ly chui vào chiếc giỏ nhỏ nằm xuống.
Chính là mắt không thấy tâm không phiền.
"Đá tảng muội muội, cẩn thận phía sau!"
"Ngươi đi c.h.ế.t đi."
Khương Trúc vừa né được đòn tấn công của tu sĩ Kim Đan lại đối đầu trực diện với thanh đao lớn của một Nguyên Anh.
Làn sóng linh lực bay ra khắp nơi, khiến bộ giáp đá kiên cố trên người Khương Trúc nứt ra từng chút một.
Đồng tử của ba người Quảng Ngọc Hoàn co rút lại, cũng không quan tâm đến những tu sĩ khác, sống c.h.ế.t chạy về phía nàng.
"Đá tảng muội muội —!"
"?"
Hét gì vậy chứ?
Đột nhiên có tiếng gầm từ phía sau vang lên, Khương Trúc bị dọa cho giật mình run tay, sau đó thành công bị đá bay ra ngoài, hoàn hảo nằm trên mặt đất.
“Đá tảng muội muội ngươi đừng chết!” Quảng Ngọc Hoàn nhìn toàn thân đã bị nứt ra của nàng, ôm lấy nàng suýt nữa khóc ra tiếng.
Cứ hét vậy, bỗng một mảnh trên người Khương Trúc rơi ra.
"Hu hu hu, đá tảng muội muội là do bọn ta không bảo vệ được ngươi, làm ơn, ngươi đừng chết."
Khương Trúc bị nàng ta siết đến mức không thở nổi, nàng đưa tay đẩy nàng ta ra, nhưng khi nàng cử động, trên người nàng lại nứt càng nhiều hơn, răng rắc rơi xuống đất.
Quảng Ngọc Hoàn lại càng buồn bã, bắt đầu khóc lóc thảm thiết, Công Thiên Tinh và Lý Thiên Xuyên cũng không nhẫn tâm mà quay mặt đi.
Ma Vương bối rối thò đầu ra khỏi chiếc giỏ nhỏ.
Gì vậy chứ?
Mới nhắm mắt chút thôi, Tiểu Trúc Tử đã c.h.ế.t rồi?
Vội vàng đến như vậy ư.
Nhóm tu sĩ kia thấy vậy cũng dừng tay lại, từ từ tiến lại gần, kiêu ngạo nói: “Cái thứ c.h.ế.t tiệt này cuối cùng cũng c.h.ế.t rồi, các ngươi ngoan ngoãn đầu hàng đi, ta sẽ cho các ngươi đi nhẹ nhõm!”
Một bên thì đang khóc, một bên thì đang cười, cứ ồn ào như vậy, bỗng Quảng Ngọc Hoàn chạm vào y phục bên trong lớp đá.
"?"
Hửm?
Chất liệu này quen thuộc quá...
Bàn tay nàng ta vô thức nắn bóp cánh tay của Khương Trúc. Sau một hồi phán đoán, nàng ta hít mũi, bối rối ngẩng đầu lên, đúng lúc đối diện với gương mặt đang không nói nên lời của Khương Trúc.
"..."
Dưới ánh mắt của mọi người, Khương Trúc đẩy nàng ta ra, đứng dậy giũ hết đá trên người xuống, chửi mắng ầm ĩ: “Các ngươi thần kinh à, ta đã bảo ta không phải là yêu quái đá mà”.
Mọi người: "...?"
Chết tiệt, chơi cả kế ve sầu thoát xác à.