Khi đến sườn núi nhóm người dừng lại, rẽ vài lần rồi đến trước một bức tường đá.
Ngay trước mặt chính là lối vào Kim Hỏa Động Phủ.
Có hơn hai mươi tu sĩ canh gác trước bức tường đá, sáu người vừa nãy cũng có mặt ở đó, trong tay họ đều có bản đồ giống như của mấy người Công Thiên Tinh.
Có vẻ như nhóm người này đã biết trước lối đi, nên đã đến đây rất nhanh.
Nhìn thấy tổ hợp kỳ lạ của Khương Trúc, những người khác càng chú ý hơn vài phần, nhưng không có ý định ra tay, chỉ có ánh mắt của sáu người vừa rồi không mấy thân thiện.
Khương Trúc và Ma Vương tìm tạm một hòn đá ngồi xuống, rồi lắng nghe người bên cạnh trò chuyện.
“Nghe nói Kim Hỏa Động Phủ này là do Đức Ngộ đại sư người đã phi thăng một trăm năm trước để lại, trong đó có tận chín mươi chín tiểu thạch phủ.”
"Thì ra là do Đức Ngộ đại sư để lại, vậy trong thạch phủ nhất định có rất nhiều bảo bối nhỉ?"
“Đương nhiên rồi, mặc dù Đức Ngộ đại sư là một Phật tu, nhưng trước khi phi thăng cũng là một đại năng Đại Thừa kỳ, không biết đã sống bao nhiêu năm, mỗi một thạch phủ dù nhiều hay ít cũng sẽ có đồ để lại, nếu như là tâm đức tu luyện vậy thì càng có giá trị hơn.”
Mặc dù Đức Ngộ đại sư là một Phật tu, nhưng ba nghìn đại đạo luôn luôn có vài điểm chung để truyền dạy.
"Haizz, đáng tiếc mỗi lần Động Phủ chỉ mở ra đúng ba ngày, thời gian có hơi ngắn, nhưng bởi vì như vậy, vẫn còn có rất nhiều thạch phủ chưa kịp mở ra."
Ma Vương không ngừng thì thầm vào tai Khương Trúc: "Sao nhân tu có thể phá hoại hang ổ của người khác chứ, nếu chuyện này bị tộc ta phát hiện thì sớm đã bị dùng gậy đánh c.h.ế.t rồi."
Khương Trúc ngẩng đầu, nhẹ giọng nói: "Được rồi được rồi, bớt thay người khác bênh vực kẻ yếu đi. Hang ổ cũ của các ngươi cũng là bị nhân tu phá hoại đấy, c.h.ế.t rồi để lại mộ cũng bị người khác đào thôi."
Ma Vương: “…” Không dám chết.
Đúng lúc mấy người Công Thiên Tinh nghe được: “…”
Đá tảng muội muội ơi, lời này của ngươi có hơi thẳng thắn quá rồi.
Trong lúc đang nói chuyện, đột nhiên có một tiếng động lớn truyền đến từ bức tường đá phía sau lưng.
Mọi người đều đứng dậy, nín thở nhìn chằm chằm vào bức tường đá.
Chỉ thấy một cánh cửa từ từ xuất hiện trên bức tường đá, khí tức kinh khủng từ bên trong ào ra, thổi trúng mọi người khiến họ đứng không vững.
Sau khi khí tức này tiêu tán hoàn toàn, mọi người lần lượt lao về phía cổng.
Đi qua cổng Động Phủ, trực tiếp tiến vào phía trong, Động Phủ cũng không phải là một bí cảnh bình thường, không có thứ gọi là dịch chuyển ngẫu nhiên, mọi người đều xuất hiện ở cùng một chỗ.
Đây là một hành lang rộng lớn, trên đường còn có một số xương cốt, có lẽ là của các tu sĩ đến bí cảnh này trước đây.
"Các ngươi có cảm thấy nơi đây hơi ma quái không?"
"Cũng đúng, một Động Phủ của đại năng Phật tu, sao có thể âm u lạnh lẽo như vậy?”
"Người c.h.ế.t nhiều quá thôi, đại năng đã phi thăng hơn trăm năm, người vào sau mỗi lần đều c.h.ế.t số lượng lớn như vậy, đa số đều là bị sát hại hoặc là c.h.ế.t mà không cam tâm, tử khí và oán khí đều nặng như vậy, dễ sinh ra tà vật.”
Vừa dứt lời, Khương Trúc cảm nhận được phía sau dường như có một bóng đen vụt qua, nhưng khi quay đầu lại không thấy gì.
Hành động của nàng khiến mấy người Công Thiên Tinh cũng bị dọa sợ.
Quảng Ngọc Hoàn vội vàng hỏi: “Sao vậy?”
Khương Trúc và Ma Vương nhìn nhau, lắc đầu: "Không có gì."
“Nhìn xem, trên tường có gì kìa?”
Mọi người chăm chú nhìn, ngay lập tức cảm thấy sợ hãi.
Đó là từ "Chết" được viết bằng máu.
Quảng Ngọc Hoàn xoa cánh tay, toàn thân nổi da gà: “Không phải đấy chứ…”
Khương Trúc cau mày.
Quỷ Vương Lệnh trong thức hải không hề động đậy, chắc hẳn không phải là ma quỷ gì.
Ngay khi mọi người chuẩn bị bước ra khỏi hành lang, xung quanh đột nhiên vang lên một số âm thanh kỳ lạ, âm thanh kia vừa giống như tiếng khóc, lại hơi giống như tiếng cười.
Bóng đen thỉnh thoảng hiện lên vụt qua, khiến mọi người hoảng sợ.
"Ai? Ra đây!" Mấy tu sĩ đã tụ linh lực trong tay, ánh mắt hung ác, bất ngờ đánh về một hướng.
Bóng đen lóe lên, linh lực bị một đôi tay ẩn giấu trong áo bào trắng rộng lớn nắm lấy, bóp nhẹ một cái linh lực đã vỡ ra và tiêu tán trong không khí.
Mọi người ngước lên, nhìn thấy một nữ nhân với mái tóc rối bù, mái tóc nàng ta vừa dài vừa đen, còn lê lết một phần trên mặt đất, áo bào trắng che đi hoàn toàn hai chân nàng ta, khuôn mặt trắng bệch nhợt nhạt nhưng lại không có biểu cảm gì.
Khí tức trên người nàng ta không phải là quỷ.
Mà là tà vật.
“Ra… ngoài.” Giọng nói của nàng ta âm u lạnh lẽo mà chói tai, như thể đang nói những điều xui rủi, nhưng cũng vì điều này, mà nó lại càng thêm phần đáng sợ.
Khương Trúc cảm thấy có điều gì đó không ổn. Nàng còn chưa kịp suy nghĩ thì các tu sĩ khác không nói hai lời, đã dùng linh lực chiến đấu với nàng ta.
Tà vật này có lẽ đang ở tu vi Nguyên Anh trung kỳ, đánh nhau với hai mươi mấy tu sĩ, còn khiến tận mấy người bị thương.
"Các ngươi đứng đó làm gì? Mau đến giúp đỡ, các ngươi không muốn đi qua sao?" Tu sĩ thấy khó đối phó, vội vàng kêu bọn họ.
Ma Vương bất cần dựa vào tường: “Trúc Tử ngươi đi đi, bổn vương không tham gia đâu, nếu không các ngươi sẽ chẳng có cảm giác tham gia gì hết.”
À đúng rồi, hắn là Nguyên Anh.
Ngầu c.h.ế.t đi được.
Khương Trúc nở một nụ cười giả tạo, giơ ngón giữa lên, quay đầu tham gia vào trận chiến.
Không thể không nói Phật tu sinh ra là để khắc chế tà ma, kim quang trên cơ thể Khương Trúc vừa xuất hiện, ngay cả ác ma ở Nguyên Anh kỳ cũng buộc phải lùi lại vài bước.
Ác ma đột nhiên quay đầu nhìn nàng, rồi lao về phía nàng, lúc tới trước mặt nàng, ba người Công Thiên Tinh vụt qua, phối hợp linh lực với nhau hợp lực đánh tà vật kia bay đ.â.m vào tường.
Linh lực của nhóm tu sĩ kia không chút do dự lao đến, tà vật lập tức che n.g.ự.c nôn ra m.á.u đen.
Khương Trúc yên lặng thu Đại Phật chú thuật lại.
Không biết liệu có phải do là ảo giác hay không, nhưng tà vật đó dường như không có ý định tấn công nàng.
“Thực lực của tà vật này cũng chẳng ra sao.” Một vị tu sĩ ngẩng đầu mỉm cười, mắt hơi nheo lại nhìn tà vật trên mặt đất.
"Nàng ta chỉ muốn ngăn cản chúng ta mà thôi. Mau nhanh chóng loại bỏ nàng ta để tránh rắc rối sau này."
Khương Trúc nghe vậy lập tức lao tới phía trước, giơ tay chặn đường người khác.
"Đợi đã, giữ nàng ta lại còn hỏi nữa."
"Chúng ta đã vào tới Động Phủ, còn muốn hỏi gì nữa? Ngươi cho rằng bọn ta không đánh yêu quái đá sao?" Các tu sĩ bỗng nhiên không vui.
Thật là phiền phức.
"Ồ, đúng rồi, ngươi cũng là yêu vật, yêu quý lẫn nhau phải không?"
"Ta nói lại một lần nữa, cút ra khỏi đây, nếu không đừng trách ta vô lễ."
Khương Trúc nắm chặt tay, tưởng bọn họ không hiểu, nên tốt bụng giải thích: “Trên người ác ma này chỉ có tà khí, không có sát khí, hơn nữa vừa rồi nàng ta bảo chúng ta ra ngoài, có thể nàng ta là một người gác cổng."
Nào biết bọn họ không chịu lắng nghe, cũng chẳng chịu quan tâm.
"Tà vật canh giữ Động Phủ của Phật tu sao? Ngươi đang nói linh tinh gì thế hả, tà vật chính là tà vật, không có tà niệm thì lấy đâu ra tà vật. Phật tu chính là rắc rối như vậy, một tà vật g.i.ế.c thì g.i.ế.c thôi, còn có thể làm sao chứ?"
“Đúng vậy, chẳng lẽ ngươi định nói là do Đức Ngộ đại sư nuôi sao? Người ta là một Phật tu đã phi thăng có thế có tà niệm gì chứ? Chẳng qua do bản lĩnh của ngươi không đủ, không phát hiện ra kịp, đến lúc nàng ta g.i.ế.c người thì đã muộn rồi."
Trong lòng Khương Trúc tức giận nói: “Cho nên ta mới muốn hỏi đấy, ngươi không hiểu tiếng người sao?”
Thấy Khương Trúc định đánh nhau với mấy tu sĩ kia, Ma Vương vội vàng đem Lôi Thần ra hỗ trợ.
Tất nhiên mấy người Công Thiên Tinh sẽ giúp đỡ đá tảng muội muội rồi, dù sao những người khác đều là người lạ, hơn nữa tà vật kia có điểm rất đáng nghi.
Trong phút chốc toàn bộ hành lang đều náo loạn cả lên.
Sau khi cả nhóm người tranh cãi xong, Khương Trúc quay đầu lại, phía sau lưng đã không còn dấu vết của tà vật.
Các tu sĩ khác thấy vậy rất tức giận: "Giờ thì hay rồi, để nàng ta chạy mất, đợi nàng ta gọi người đến giúp, chúng ta đều c.h.ế.t ở đây, các ngươi vừa lòng chưa?"
Ma Vương giận dữ hừ một tiếng: “Muốn c.h.ế.t thì cũng là các ngươi chết, còn bọn ta sẽ không c.h.ế.t dâu.”
Nhóm tu sĩ chốc phút chốc nổi giận, chỉ vào hai người đá chửi bới: “Các ngươi chính là muốn hại c.h.ế.t bọn ta, hai yêu vật độc ác, các ngươi còn tu Phật gì chứ, kiếp này các ngươi không phi thăng được đâu”.
Tuy rằng nói như vậy nhưng bọn họ cũng không dám thực sự đánh nhau với mấy người Khương Trúc.
Dù sao hai bên đều có tu sĩ Nguyên Anh, hơn nữa ba người Công Thiên Tinh cũng ở bên đối phương, đánh nhau ở đây cả hai bên cùng bị tổn thất, không đáng.
Thế nên họ cũng chỉ dám chửi bới.
"Yêu quái đá c.h.ế.t tiệt, Phật tu c.h.ế.t tiệt, các ngươi đi c.h.ế.t đi."
Ma Vương bịt tai lại, cho dù họ có nói gì đi nữa, cũng gào lên: "Phản đạn phản đạn, phản đạn cho mười tám đời tổ tiên các ngươi, phản đạn cho đời sau, đời sau sau nữa các ngươi..."
"Ngươi bị điên à."
"Phản đạn ~"
Cho dù không đúng hoàn cảnh, nhưng ba người Công Thiên Tinh vẫn muốn cười, khó khăn lắm mới nhịn cười được, thì một yêu quái đá khác tức giận nói:
"Nói với lũ ngu ngốc không hiểu, vậy thì đừng nói nữa, cứ để cho từng người bọn họ biến thành đại ngốc đi. Dù sao trên thế giới này có nhiều kẻ ngu ngốc như vậy, cũng không thiếu mấy chục người bọn họ."
Khương Trúc nói xong, không thèm để ý tới phản ứng của bọn họ, đi vòng qua bọn họ dẫn đầu phía trước.
“Phì ha ha ha, kẻ ngốc còn phân lớn nhỏ kìa.” Lúc này Quảng Ngọc Hoàn thật sự không nhịn được, không hề lưu tình chút gì mà phá lên cười.
Những tu sĩ vốn dĩ sắp ngất đi vì tức giận: "?"
Ngươi tu Phật nào chứ?
Mở mồm ra là ngu ngốc, ngươi dám nói ngươi tu Phật sao?
Ma Vương nghe xong gật đầu đồng ý, sau đó vênh váo đi theo Khương Trúc, ba người Công Thiên Tinh cũng vừa cười vừa theo sát phía sau.
Những tu sĩ khác thấy bọn họ bày ra vẻ tùy các ngươi chửi mắng, tóm lại ta chỉ coi các ngươi như những kẻ ngu ngốc, liền mắng càng ngày càng thậm tệ, nhưng chân vẫn đi theo.
Không còn cách nào khác, trước mắt đây là con đường duy nhất có thể đi.