Diễm Nham sơn là một ngọn núi lửa, cũng là ngọn núi cao nhất Nam Châu, ngọn núi này quanh năm bị nham thạch nóng chảy đỏ rực bao phủ, lúc nào cũng có thể phun trào.
Chính vì vậy, phạm vi mười dặm xung quanh đều không có thành trấn.
“Liệt Hỏa Thảo, Liệt Hỏa Thảo.”
Khương Trúc vui mừng khôn xiết, nhanh chóng nhắm ngay mục tiêu hái một nắm, sau đó vô cùng thô bạo bóp nát trộn lẫn vào trong bình đầy bùn rồi khuấy đều.
“Đại công cáo thành!”
Khương Trúc ngồi xổm trên mặt đất, đưa tay bôi bùn đất lên người.
Đừng nhìn bùn đất này có chút giống bê tông hiện đại, thật ra tác dụng rất lớn.
Bùn này là do nghiền Nham Hôi Hoa thành bột rồi thêm nước vào, không những không có mùi vị lạ thường nào mà còn tỏa ra mùi thơm ngát.
Quan trọng hơn là, nó trộn lẫn với Liệt Hỏa Thảo có thể tạo ra hiệu quả cách nhiệt rất tốt, chỉ cần không ngâm mình trong dung nham thì làm thế nào cũng không sao, chỉ là cần phải đợi nó đông cứng lại hoàn toàn.
Những điều này cũng là sau khi nàng hấp thu hoàn toàn truyền thừa của Ma Vương mới biết được, người bình thường thật sự không biết.
Vì để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nàng trang điểm bằng bùn đất rồi lục tung cả chân núi, lại thu thập thêm một bình lớn để dự phòng.
Tuy nàng đã kết nối với Thiên Bia mấy ngày rồi mà vẫn chưa thấy động tĩnh gì, nhưng dựa theo truyền thừa của Ma Vương, nơi nào có trụ trời thì thường sẽ hình thành kết giới đặc thù.
Nàng hỏi thăm suốt dọc đường, chỉ có Diễm Thạch sơn này là tương đối đặc thù, khắp nơi đều là dung nham nóng chảy mà vẫn có hoa cỏ sinh trưởng, nhất định có gì đó mờ ám.
Lông của Ma Vương dính đầy bùn, hắn giãy giụa thoát khỏi ma trảo của nàng, lăn một vòng trên mặt đất, mỗi bước chân đều in dấu bùn, vừa quay đầu đã thấy Lôi Thần cũng bị bôi bùn.
“Không phải chứ, bổn vương bị bôi còn có thể giải thích được, còn Lôi Thần thì sao?”
Một thanh kiếm rách không biết bị lửa thiêu đốt bao nhiêu lần, chẳng lẽ còn sợ chút dung nham này sao?
Thật là kiểu cách!
Lôi Thần: “?”
“Tên hồ ly c.h.ế.t tiệt nhà ngươi, bôi bùn lên quần áo của ta làm gì, quần áo của ta bị thiêu hỏng thì làm sao đây?”
“Đây gọi là một nhà phải có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, đã là người một nhà thì phải chỉnh tề.” Khương Trúc cầm vỏ kiếm làm bằng bùn, vẻ mặt vô cùng hài lòng.
“Vậy tại sao ngươi chỉ bôi vỏ kiếm và chuôi kiếm của hắn ta? Toàn thân bổn vương đều bị bôi, cả cái sọt nhỏ của bổn vương cũng bị bôi, dựa vào cái gì mà thân kiếm của hắn ta lại không bôi?” Ma Vương bĩu môi, bất mãn nói.
Đều là một đám người xấu xí, chỉ có hắn là đẹp trai nhất nên đùa giỡn hắn đúng không?
Khương Trúc: “…”
Ngươi có muốn nghe xem ngươi đang nói gì không?
Làm gì có ai bôi bùn lên lưỡi kiếm chứ?
“Để ta bôi cho hắn ta.” Ma Vương bay vọt tới, hóa thành hình người giữa không trung, một tay múc một cục bùn từ trong bình ra, một tay rút kiếm ra khỏi vỏ.
Lôi Thần muốn né tránh nhưng tốc độ của đối phương quá nhanh, chủ yếu là nó không ngờ đối phương lại đột nhiên hóa thành hình người.
Khương Trúc cũng không ngờ tới, trong tay lập tức trống không.
Tiếp theo, Ma Vương đưa tay trát một cái, bùn dính đầy lên người Lôi Thần.
“Nhìn xem, đẹp mắt hơn nhiều rồi đấy.”
Ma Vương dùng bàn tay dính đầy bùn vuốt ve mái tóc trên trán, hài lòng nhìn Lôi Thần bị một cái chụp của mình đánh cho choáng váng, xoay vòng vòng giữa không trung.
“Tên hồ ly c.h.ế.t tiệt, ngươi có bệnh à!” Lôi Thần tức giận mắng.
Ma Vương ung dung thản nhiên lộ ra hàm răng trắng tinh: “Bây giờ mới thật sự là chỉnh tề.”
“Ta sẽ một kiếm đ.â.m c.h.ế.t ngươi.” Lôi Thần bay đến phía trên bình bùn trước mặt Khương Trúc, cắm vào bùn rồi lại khều một cục lớn ném về phía Ma Vương, bùn trong bình đều bị hắn ta làm bay hết ra ngoài.
Khương Trúc bị bùn văng trúng, nàng lập tức ngậm miệng lại, im lặng đưa tay lau bùn trên mặt.
“Hai người các ngươi có thể yên tĩnh một chút được không, bùn của ta rất hữu dụng đấy.”
Một người một hồ đánh qua đánh lại, bùn trên trời rơi xuống như mưa, vất vả lắm nàng mới gom nhặt đủ một bình bùn lại bị bọn họ lãng phí hết.
“...”
Khương Trúc mỉm cười, xông lên cho Ma Vương một quyền.
Chỉ nghe thấy “Á” một tiếng hét thảm, sau đó “Rầm” một tiếng, thân thể cao lớn của Ma Vương ngã thẳng xuống đất, bùn trên người rơi xuống, suýt chút nữa thì bong ra.
Khương Trúc siết chặt nắm đấm, hung dữ nói: “Đã bảo hai ngươi đừng quậy phá rồi mà, hai tên ngốc này cứ như chó với mèo, nhìn xem hai ngươi đã làm chuyện tốt gì đi!”
Ma Vương bò dậy từ trên mặt đất, trên mặt đầy bùn in hằn một dấu nắm đấm, trong mắt tràn đầy vẻ không phục: “Tại sao ngươi lại đánh ta, thiên vị, ta muốn đi báo cáo Ngũ đại tông môn, để bọn họ bắt ngươi lại!”
“Phản đối, phản đối, phản đối!”
Khương Trúc trừng mắt: “Không ai chạy thoát đâu, Lôi Thần c.h.ế.t tiệt kia đâu rồi? Mau ra đây chịu tội.”
Một người một hồ quay đầu lại, chỉ thấy Lôi Thần tự giác đập đầu vào tảng đá, sau đó choáng váng xoay vòng vòng trên không trung, cuối cùng cũng ngã xuống đất.
Khương Trúc: “…”
Ngu ngốc.
Ma Vương: “…”
Bổn vương chịu thua.
“Mau đi tìm bùn và Liệt Hỏa Thảo cho ta, nếu bình này mà không đầy, ta sẽ đun chảy hai ngươi cùng nhau luôn.”
Đun chảy cùng nhau?
Thật đáng sợ!
Ma Vương và Lôi Thần im lặng một giây, sau đó dưới ánh mắt c.h.ế.t chóc của Khương Trúc, vội vàng khiêng bình chạy đi tìm Nham Hôi Hoa.
Xung quanh chân núi có rất nhiều linh thảo, Nham Hôi Hoa mọc lẫn trong đó, bởi vì loại hoàn cảnh này rất thích hợp cho Nham Hôi Hoa sinh trưởng, vì thế nên rất dễ tìm, chỉ là Liệt Hỏa Thảo thì cần thời gian.
Lúc Khương Trúc đang lom khom tìm kiếm khắp nơi, sau lưng đột nhiên truyền đến một tiếng “Yêu nghiệt”, dọa nàng suýt chút nữa thì làm rơi bình trong tay.
Nàng vẫn duy trì tư thế, chậm rãi quay đầu lại, giơ tay chỉ vào chính mình, vẻ mặt như muốn nói “Vị đại ca này, chắc là không phải đang gọi ta đúng chứ?”.
Chỉ là bùn trên mặt nàng hơi dày, hơn nữa đã bắt đầu khô lại, phía trên xuất hiện vài vết nứt, hoàn toàn không nhìn rõ biểu cảm.
Hơn nữa từ sau khi Khương Trúc tiếp nhận truyền thừa của Ma Vương, nàng cũng tự động có được thiên phú che giấu khí tức, bây giờ trên người nàng không có chút d.a.o động linh lực nào.
Cho nên Lý Thiên Xuyên và đám người Công Thiên Tinh hoàn toàn không nhận ra nàng, bọn họ chỉ nhìn thấy một người còng lưng, giống như con quỷ đang lắc lư trong bụi cỏ, trên tay còn ôm một cái bình, miệng lẩm bẩm, giống hệt tên vu sư hắc ám kia.
Mà phía sau nàng còn có một vật thể không rõ hình dạng giống người và một giá chữ thập đang bay.
Vật thể không rõ là gì kia vẫn đang nhảy nhót lung tung, giống như quái vật biến dị, còn giá chữ thập kia thì khỏi cần phải nói, chỉ cần nhìn thôi cũng đã thấy tà môn rồi.
“Mấy tên yêu quái đá này thật to gan, ban ngày ban mặt mà cũng dám ra ngoài quậy phá, xem ta có xử lý các ngươi hay không.”
Khương Trúc thầm mắng một tiếng “Ngu ngốc”, đây chẳng phải là đám người Nam Châu mà nàng gặp trong đại bí cảnh Cửu Trọng sao?
“Đừng ra tay, ta là người, là người sống sờ sờ đấy.”
Nghe thấy nàng nói chuyện, Lý Thiên Xuyên vô cùng kinh ngạc: “Nói tiếng người lưu loát như vậy sao? Càng không thể giữ ngươi lại.”
Khương Trúc: “…”
Hóa ra nhóm ngu ngốc ở Trung Châu đã được coi là nhóm giỏi nhất trong số ngu ngốc rồi.
Ma Vương và Lôi Thần cười đến ngã lăn ra đất: “Yêu… yêu quái đá?”
Nhìn Lý Thiên Xuyên xông tới, Khương Trúc lập tức múc một nắm lớn bột phấn Nham Hôi Hoa ném tới, vừa ném vừa hô lớn: “Ngươi không nghe ta giải thích đúng không, vậy được, ta sẽ bẩm báo bà tổ ta xử lý ngươi.”
Ma Vương và Lôi Thần: “?”
Công Thiên Tinh và những người khác: “?”
Bà tổ?
Chẳng lẽ là… tro cốt?
Cho dù là tro cốt của yêu quái đá thì cũng là tro cốt của yêu quái đá từng hóa thành hình người đấy!