Từ trấn Cổ Hà ở phía nam sơn mạch Cửu Long vượt qua Linh Hải, nơi đầu tiên đặt chân đến chính là phía bắc của vương triều Vân Tần.
Đường biên giới nằm ở phía đông và đông nam, bây giờ phần lớn binh lực của vương triều Vân Tần đã được điều động đến đó.
Từ đường biên giới, màn sương mù lan ra dày đặc đến mức không thấy rõ cả bàn tay, bao phủ toàn bộ một góc phía đông nam của vương triều Vân Tần, hơn nữa còn đang dần dần lan rộng.
Cách màn sương mù mười mét là các tuyến phòng thủ, trên mỗi lũy đài đều có một tu sĩ và vài tên binh sĩ người phàm cầm cung tên canh gác.
Đột nhiên, một tiếng gầm rú vang lên từ trong màn sương mù, người trên tuyến phòng thủ lập tức kéo vang còi báo động, người đứng trên cao vội vàng hô lớn: “Nhanh lên, nhanh lên, đến lũy đài số 3 hỗ trợ.”
Những người khác phía dưới lũy đài nhanh chóng chạy về phía lũy đài số 3.
Tiếng gầm rú càng ngày càng gần, càng ngày càng gần.
Một con quái vật toàn thân đầy vết nứt màu đen đang đè lên người một đệ tử Vạn Phật Tông bay ra từ trong màn sương mù.
Binh sĩ là người phàm không có linh lực, chỉ có thể dùng cung tên b.ắ.n ra những mũi tên lửa để tấn công.
Không lâu sau, từ trong màn sương mù lại xuất hiện càng ngày càng nhiều ma vật, từng đợt từng đợt, như sóng triều xô vào bờ, chúng nó đang cố gắng chạy ra ngoài.
Cung Tiêu Tiêu luồn lách giữa chiến trường, vừa né tránh công kích của ma vật, vừa tranh thủ thời gian chữa thương cho các đệ tử bị thương ngã xuống đất, hoàn toàn không có thời gian nghỉ ngơi.
Hơn mười luyện đan sư phân bố trên đường biên giới dài như vậy thật sự là quá ít.
Bầu trời tối sầm lại rồi lại sáng lên, sáng lên rồi lại tối sầm, xung quanh phòng tuyến tràn ngập máu, mùi m.á.u tanh nồng nặc lan tỏa trong không khí, khiến cho người ta cảm thấy khó thở.
“Ngươi mau trở về đi, lần sau đừng đến nữa, ở lại dưỡng thương cho tốt rồi hãy đến, để người khác đến thay đi.”
Cung Tiêu Tiêu nhìn các đệ tử thay phiên nhau ra chiến trường, thế nhưng ma vật lại giống như vô cùng vô tận.
Loại ma vật này không biết đau đớn, người sống sao có thể so sánh với chúng.
Người phàm ở Phàm giới quá nhiều, bọn họ chỉ có thể quản được các Ma tộc và ma vật khác nhưng lại không thể quản được Ma vương, mặc cho hắn ta bắt giữ người phàm.
Nếu cứ tiếp tục đánh như vậy, chắc chắn bọn họ sẽ thua.
Cung Tiêu Tiêu tìm được Tam Thanh và Huyền Tịch, nói thẳng: “Ta muốn một con ma vật còn sống nguyên vẹn.”
Tam Thanh không hỏi nhiều, chỉ đáp một tiếng “Được”, sau đó xoay người chui vào trong màn sương mù.
Không lâu sau, hắn ta đã vác trên vai một con ma vật bị trói chặt đi ra, sau đó bảo đệ tử đưa đến lều trại của nàng ấy cách đó trăm mét.
Bọn Huyền Tịch đại khái có thể đoán được nàng ấy muốn nghiên cứu làm sao để biến những ma vật này trở về, hay nói cách khác là nghiên cứu ra một biện pháp có thể khiến phàm nhân không bị ma hóa.
Cung Tiêu Tiêu đi vào doanh trại thì không quay lại nữa, chỉ là thỉnh thoảng phái người đưa đan dược cho bọn họ.
Bọn Tam Thanh cũng không đến quấy rầy nàng ấy, lâu lâu lại sai đệ tử trở về xem ma vật có thoát ra hay không, tránh làm nàng ấy bị thương.
“Bạch Băng Hoa cũng không thể tịnh hóa ma khí trong cơ thể người sao?”
Trong căn phòng tối tăm truyền đến từng tiếng gào thét kinh hãi, Cung Tiêu Tiêu ngồi trước lò luyện đan cách đó không xa, trong chiếc bình bên cạnh chứa đầy các loại m.á.u và ma khí.
Thật ra bên cạnh có nguy hiểm thì không thích hợp luyện đan nhưng nếu con ma vật này không đặt dưới mí mắt nàng ấy, nàng ấy không yên lòng.
Lỡ như để nó chạy mất, phía sau vương triều Vân Tần đều là người thường, hoàn toàn không thể chế phục được nó, lại càng tăng thêm thương vong.
Cung Tiêu Tiêu đổ dược dịch trong tay, một lần nữa ngưng tụ linh hỏa, khi nàng ấy chuẩn bị luyện đan một lần nữa, bỗng nghe “Rắc” một tiếng, xiềng xích trên người ma vật bị đứt gãy.
Ngay trong khoảnh khắc đó, nàng ấy nhanh chóng né sang một bên.
Mà ngón tay của con ma vật kia ma sát trên mặt đất tạo ra từng vết cào, lộ ra răng nanh, nhe răng trợn mắt lao về phía nàng ấy.
Cung Tiêu Tiêu điểm chân một cái, lách mình đáp xuống bàn, tay khẽ lật, một cây cung ngọc bích hiện ra trong tay, nàng ấy buông lỏng dây cung, ba mũi Linh Linh Tiễn kẹp ở giữa bốn ngón tay, ngón cái vững vàng kéo căng cung.
Mũi tên Linh Linh Tiễn hội tụ linh lực, tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo.
“Vút!”
Linh Linh Tiễn đ.â.m thẳng vào bụng ma vật, lực đ.â.m cực lớn khiến ma vật bay ngược ra ngoài, chưa đến hai giây, lại gào thét xông lên.
Mũi tên trong tay Cung Tiêu Tiêu không ngừng b.ắ.n ra, mồ hôi lạnh trên trán thi nhau chảy xuống.
Nhân thủ của phòng tuyến bên kia rất thiếu thốn, bây giờ trong doanh trại không có mấy người canh giữ, cho dù có cũng chỉ là người phàm chạy việc vặt truyền lời, nàng ấy chỉ có thể tự giải quyết mới ổn thỏa.
Nhưng động tác của ma vật kia quá nhanh, trong nháy mắt đã xông đến trước mặt, cánh tay đen kịt đáng sợ như bão táp nhanh chóng ập tới.
Cung Tiêu Tiêu bị đánh liên tục lùi về phía sau, cung cũng không kịp giương lên.
“Ầm!”
Cả người nàng ấy bị đánh bay ra ngoài, đập vỡ một mảng lớn đồ vật, cung trong tay cũng bay ra ngoài, trong miệng đột nhiên dâng lên một ngụm tanh ngọt, lại bị nàng ấy cố gắng nuốt xuống.
Ma vật truy đuổi không tha, nhào về phía nàng ấy.
Cung Tiêu Tiêu lăn một vòng dưới thân nó, thuận tay rút mũi tên Linh Linh Tiễn cắm trên bụng nó ra, sau đó nhanh chóng kéo dài khoảng cách.
Bỗng nhiên chạy về phía trước mấy bước lấy đà, mũi chân điểm một cái đã bay lên không, không khí bị xé rách, phát ra tiếng rít.
Cùng lúc móng vuốt của ma vật cắt qua cánh tay nàng ấy, “Phập” một tiếng, Linh Linh Tiễn đ.â.m thẳng vào tim.
“Phập phập phập!”
Móng vuốt của ma vật đ.â.m vào da thịt nàng ấy, gần như muốn bóp nát cánh tay nàng ấy.
Hai mắt Cung Tiêu Tiêu hung ác, hai tay nắm chặt đuôi mũi tên hung hăng đ.â.m xuống một cái, sau đó xoay tròn rút ra, lại hung hăng cắm vào.
Máu b.ắ.n tung tóe lên mặt nàng ấy, ngay cả con ngươi cũng bị nhuộm đỏ.
Rốt cuộc ma vật mệt mỏi nhắm hai mắt lại.
Cung Tiêu Tiêu thuận thế ngã xuống đất, n.g.ự.c phập phồng kịch liệt, thở hổn hển.
Một lát sau, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập, nàng ấy nghiêng đầu nhìn ma vật đã không còn sinh khí, ban đầu chỉ là im lặng cười, sau đó lại cười to.
Từng binh sĩ từ bên ngoài xông vào, ai nấy đều mặt mày nghiêm nghị, cầm đại đao như muốn liều c.h.ế.t nhưng sau khi nhìn rõ cảnh tượng trước mắt thì đều sững sờ tại chỗ.
Trong phòng đầy vết m.á.u là một mảnh hỗn độn, nơi trái tim của con ma vật đáng sợ cắm một mũi tên Linh Linh Tiễn, khối thịt kia đã bị nghiền nát.
Mà vị tiên tử có thể khiến người ta c.h.ế.t đi sống lại bên cạnh nằm trong vũng máu, cả người đỏ tươi, không biết đang cười cái gì.
Bọn họ nhớ rõ mấy tiên nhân kia đã nói, nàng ấy là thần tiên cần được bảo vệ, chỉ là thần tiên phụ trách cứu người.
Nhưng bây giờ…
“Tiên tử, người vẫn ổn chứ?” Một binh sĩ dè dặt tiến lên hỏi.
Cung Tiêu Tiêu thu lại nụ cười, cố gắng đứng dậy, dùng bàn tay dính đầy m.á.u vuốt ve vết thương trên trán, đôi mắt sáng đến đáng sợ.
Giọng nói giòn giã gằn từng chữ: “Đi nói cho bọn họ, ta muốn ma vật còn sống nguyên vẹn.”