Trong phòng có khoảng sáu tên đàn em, giờ đều nhìn gã bịt mắt bằng ánh mắt quái dị!
Không ngờ gã ta lại là kiểu đại ca này!
Chỉ có ba con vịt vẫn bình tĩnh.
Những gì đại sư Ngô có thể tính ra còn nhiều lắm!
Đây chỉ là cho anh một chút sốc nhẹ thôi!
Không tôn trọng đại sư Ngô thì sẽ gặp rắc rối!
Mặt gã bịt mắt đỏ bừng, vội nhìn những người khác: "Chúng mày ra ngoài hết cho tao!"
Mọi người lần lượt đi ra.
Gã bịt mắt giật giật khóe miệng, ho khan một tiếng: "Sao cô biết những chuyện này?"
Khương Thất Ngư đã bắt đầu ăn thịt đầu heo: "Tôi tính ra được, tôi còn tính ra lúc anh năm tuổi đã bắt đầu lén mặc váy của cha anh ở nhà, tám tuổi bắt đầu lén dùng son môi của cha anh, sau đó bị mẹ phát hiện đánh cho một trận."
[Từ đó về sau, mẹ anh ta bắt đầu ghét bỏ anh ta, cảm thấy anh ta là một kẻ rất kinh tởm! Cha anh ta không những không giúp mà còn cùng mắng anh ta.]
[Sau đó tâm lý anh ta càng ngày càng biến thái! Năm mười lăm tuổi, anh ta châm lửa đốt nhà cha mẹ, từ đó bước vào con đường phạm tội.]
Người phụ nữ tóc xoăn kinh ngạc nhìn gã bịt mắt: "Không ngờ từ nhỏ anh đã biết chơi như vậy rồi!"
Mặt gã bịt mắt lập tức đỏ bừng, đứng bật dậy: "Đại sư, vừa rồi là tôi quá vô lễ."
Khương Thất Ngư lạnh lùng liếc nhìn gã ta: "Xin lỗi mà không có chút thành ý nào sao?"
Gã bịt mắt cười hì hì: "Cô muốn gì cũng được, để tôi bồi cô cả đêm cũng được nốt."
Khương Thất Ngư: "..."
Khương Thất Ngư liếc nhìn hắn: "Tôi là đại sư, anh vượt quá giới hạn rồi."
"Chỉ cần hấp con cua hoàng đế anh nuôi trong phòng là được."
Gã bịt mắt: "..."
Gã ta ấp úng: "Đó là thú cưng Tiểu Đế Đế của tôi, tôi nuôi đã một năm rồi, có tình cảm lắm. Đại sư ăn món khác được không?"
Khương Thất Ngư bấm đốt ngón tay: "Con cua hoàng đế đó sẽ ảnh hưởng đến tài vận của anh đấy."
Gã bịt mắt lập tức phất tay: "Người đâu, lấy con cua hoàng đế trong phòng tao ra hấp đi."
Vừa có heo sữa quay, lại có cua hoàng đế hấp.
Mà Khương Thất Ngư không chỉ ăn mà còn miêu tả cảm nhận trong lòng.
[Con heo sữa quay này nạc mỡ đan xen, mùi thơm tỏa ra bốn phía, da giòn thịt mềm! Ngon tuyệt vời!]
[Thịt cua hoàng đế tươi ngon mọng nước, vị thanh tao tinh tế, mỗi miếng đều tràn ngập hương vị của đại dương! Ngon ơi là ngon!]
Hôm nay Khương Tứ Hải mới chỉ ăn bữa sáng, suýt nữa thì chảy nước miếng!
Anh ta nuốt nước bọt, nhỏ giọng nói: "Cô ăn xong thì dò xét địa hình bên trong một chút, để chúng tôi tiện bố trí."
Giờ đã biết vị trí sào huyệt, tốt nhất là đừng đánh rắn động cỏ.
Khương Thất Ngư nghe lời Khương Tứ Hải, định ăn xong sẽ đi lòng vòng bên trong một chút.
"Đinh! Có drama!"
Khương Thất Ngư nhíu mày.
[Vãi lúa! Khương Tử Nhiễm cũng vào đây rồi? Mình thấy cô ta thật là Võ Tắc Thiên mất chồng - mất luôn cả lý trí mà!]
Nghe thấy câu tiếng lòng này, Khương Tứ Hải mới quay đầu nhìn lại.
Nhiễm Nhiễm thật sự đã biến mất rồi!
Đầu óc anh ta "ong" lên một tiếng.
Nhưng anh ta vừa định xông vào bên trong thì bị đội trưởng giữ lại: "Cậu định làm gì?"
Anh ta nôn nóng nói: "Em gái tôi vào trong đó rồi, tôi phải đi cứu em ấy!"
Đội trưởng nhíu mày: "Cậu vào lúc này không chỉ nguy hiểm mà còn đánh rắn động cỏ, cậu bảo Khương Thất Ngư nghĩ cách đi, cô ấy thông minh lắm."
Khương Tứ Hải sốt ruột vô cùng: "Cô ta có thể nghĩ ra cách gì chứ?"
Nhưng dù nói thế, vì lấy đại cục làm trọng, anh ta cũng chỉ có thể án binh bất động trước.
Anh ta nói với Khương Thất Ngư: "Tôi vừa phát hiện Nhiễm Nhiễm vào trong đó rồi, cô nghĩ cách bảo đảm an toàn cho em ấy đi."
Khương Thất Ngư mượn cớ nhặt đồ, khẽ đáp: "Bảo đảm không nổi."
Khương Tứ Hải: "..."
Khương Tứ Hải sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng: "Thế này nhé, chỉ cần cô có thể đảm bảo an toàn cho em ấy, tôi sẽ thỏa mãn một yêu cầu của cô, yêu cầu gì cũng được!"