Chẳng phải cô nàng chỉ muốn được mấy anh trai chú ý thôi sao?
Anh ta có thể miễn cưỡng giúp cô một tay!
Khương Thất Ngư rục rịch trong lòng.
Đừng thấy Khương Tứ Hải làm cảnh sát lương không cao, nhưng tiền tiêu vặt mỗi tháng của anh ta đã có tới một triệu tệ rồi.
Anh ta đã tích góp được một khoản lớn, chuẩn bị tháng sau sinh nhật Khương Tử Nhiễm sẽ tặng cô ta một chiếc váy mà đã thích từ lâu.
Chiếc váy gì mà đến tận mấy triệu? Mặc vào là có thể đăng cơ hay gì?
Khương Thất Ngư không hiểu lắm, nhưng khóe miệng cô khẽ cong lên.
Đây là do chính Khương Tứ Hải tự nói ra, đừng trách cô không khách sáo nhé.
Cô mượn cớ mút chân cua, khẽ nói: "Thành giao!"
Gã bịt mắt chẳng còn tâm trí ăn cơm, giờ chỉ đợi Khương Thất Ngư ăn xong, muốn nhờ cô tính toán vận mệnh tương lai cho mình.
Gần đây mí mắt gã ta cứ giật giật, luôn cảm thấy sẽ có chuyện chẳng lành xảy ra.
Nghe nói cô rất giỏi hóa giải tai ương, muốn nhờ cô giúp hóa giải một chút!
Gã ta thành kính lên tiếng: "Đại sư."
Khương Thất Ngư giơ một ngón tay lên, làm bộ làm tịch nhắm mắt lại: "Đừng nói chuyện, tôi đột nhiên cảm nhận được điều gì đó..."
*
Bên này, Khương Tử Nhiễm lợi dụng bóng tối, trèo qua một cửa sổ phía sau nhà máy.
Cô ta đứng vững, nhìn sơ qua tình hình bên trong, khóe miệng nhếch lên nụ cười mỉa mai.
Khương Thất Ngư quá vô dụng, vào đó một buổi trời rồi mà chẳng có động tĩnh gì, nói không chừng đã bị chúng bắt rồi, vẫn phải dựa vào cô ta mới được!
Chỉ cần cô ta có thể tìm ra bằng chứng phạm tội của bọn chúng, công lao này vẫn là của cô ta!
Sau khi trèo vào, chẳng thấy một ai, cũng chẳng có chút nguy hiểm nào.
Khương Tử Nhiễm rất vui vẻ.
Không hổ danh là nữ chính của thế giới này, vận may của cô ta tốt đến mức bùng nổ.
Vừa nghĩ vậy, ngay giây sau, cô ta bị một cái bao tải chụp lên đầu.
Cô ta vừa định hét lớn, một cú đập vào đầu đã khiến cô ta ngất đi!
Bên này, ở nơi được coi là phòng khách.
Gã bịt mắt giờ đây có thể nói là bội phục Khương Thất Ngư sát đất rồi!
Cô ngồi ở đây mà vẫn có thể tính ra có người trèo vào từ cửa sổ phía sau!
Hai tên đàn em đã đưa người tới, giờ người đó bị ném xuống đất.
Khương Thất Ngư nhận ra hai tên đàn em này là những người vừa rồi chưa hề gặp.
[Bên trong này chắc ít nhất có tám tên đàn em, cộng thêm gã bịt mắt và cô nàng tóc xoăn nữa, tối thiểu cũng có mười người.]
Gã bịt mắt nhíu mày hỏi: "Đại sư, người phụ nữ này là ai vậy?"
Chẳng lẽ bọn họ đã bị phát hiện rồi sao?
Lúc này Khương Tử Nhiễm đã tỉnh lại, chỉ cảm thấy trước mắt là một màu đen kịt.
Cô ta vùng vẫy kêu lên: "Mau thả tôi ra! Mau thả..."
Khương Thất Ngư đi đến bên cạnh bao tải, đá cho Khương Tử Nhiễm một cú rồi mới thản nhiên nói: "Nói sao nhỉ, đây là đào hoa xấu của anh đấy."
Gã bịt mắt giật mình kinh ngạc: "Hả?"
Cô nàng tóc xoăn nhíu mày, nhìn chằm chằm vào người dưới đất.
Khương Thất Ngư ngồi xuống lần nữa, vừa uống rượu đào hoa vừa nói: "Buổi chiều anh có lên chợ một chuyến, vì ăn phải đồ hỏng nên đi khám bác sĩ phải không?"
Gã bịt mắt gật đầu: "Đúng, có chuyện như vậy."
Khương Thất Ngư chỉ vào người dưới đất: "Cô ta cũng đi khám bệnh, nhìn thấy anh ở ngoài thì đã phải lòng anh ngay từ cái nhìn đầu tiên. Rồi cứ thế đi theo anh, ban ngày không dám vào, đợi trời tối mới dám lẻn vào, cô ta định đêm nay chui vào chăn của anh đấy."
Mặt Khương Tử Nhiễm bị đá một cú, cắn phải lưỡi, đau đến mức nước mắt chảy ra.
Giờ lại tận tai nghe thấy Khương Thất Ngư bịa đặt về mình, cô ta tức đến suýt ngất đi!
Cô ta vùng vẫy dữ dội hơn!
Gã bịt mắt vừa định nói gì đó thì thấy tình nhân của mình đứng dậy, đi đến bên cạnh bao tải, ngồi xuống, kéo bao tải ra.