Anh chàng quay phim phía sau quay lại cảnh này, có chút kích động!
Khương Thất Ngư cao khoảng 1m68, nặng chỉ khoảng bốn mươi lăm ký
Nằm trên lưng Mạnh Kỳ Yến cao 1m88, vai rộng eo thon, trông nhỏ nhắn dễ thương vô cùng.
Cảnh này mà được tung ra, fan của CP Chim Sa Cá Lặn không phát cuồng mới là lạ!
Còn Khương Tử Nhiễm thấy cảnh này, móng tay bấu chặt vào lòng bàn tay.
Tên boss phản diện là của cô ta mà!
Nhưng cô ta vẫn nhẫn nhịn, đợi bắt được đám tội phạm này rồi tính tiếp.
Muốn danh tiếng của cô ta tăng vọt thì phải nhờ đám người này!
Đám người đi từ trời tờ mờ sáng cho đến khi tối mịt.
Cũng vì trời sẩm tối, ba con vịt không phát hiện ra người đi theo phía sau.
Cuối cùng, họ đến một nơi rất hẻo lánh, thấy được một chỗ giống như nhà máy bị bỏ hoang, đèn đuốc sáng trưng.
Khương Tứ Hải đứng từ xa nhìn nhà máy sáng đèn, có chút nghi hoặc.
Một nơi thế này mà chẳng có thôn dân nào phát hiện rồi báo cáo à?
Anh ta đang nghĩ vậy, chợt nghe thấy tiếng lòng của Khương Thất Ngư:
[Nơi này vốn là một nhà máy lương thực bỏ hoang, đám tội phạm này trốn đến đây, nghĩ ra một cách, đó là giả thần giả quỷ.]
[Do tên đầu sỏ của chúng dẫn đầu, mặc váy trắng, vò cho tóc tai bù xù, ban đêm đi lang thang quanh đây dọa sợ dân trong thôn này.]
[Nhiều người bị dọa cho sợ hãi, một truyền mười, mười truyền trăm, một thời gian sau, chẳng ai dám lại gần chỗ này nữa.]
Khương Tứ Hải vỡ lẽ, thì ra là vậy.
Nhưng sao Khương Thất Ngư lại biết nhiều thế?
Khương Thất Ngư đi theo Đại Áp tiến về phía trước, nhân lúc ba người họ không chú ý, cô nói nhỏ: "Mọi người khoan hẵng vào trong."
Khương Tứ Hải nghe lời Khương Thất Ngư, bảo mọi người dừng lại.
Lúc này Khương Tử Nhiễm lại không vui, cô ta nói nhỏ: "Anh tư, chúng ta không vào thì sao bắt người được?"
Khương Tứ Hải trả lời: "Để Khương Thất Ngư đi vào thăm dò tình hình trước đã."
Khương Tử Nhiễm híp mắt, không được, công lao phải là của cô ta.
Cô ta nhân lúc Khương Tứ Hải không để ý, len lén men theo bờ rào chuồn êm vào bên trong.
[Không ngờ nơi này hẻo lánh vậy mà bọn tội phạm lại tiên tiến phết, cửa toàn là khóa mật mã.]
Khương Tứ Hải đang tập trung lắng nghe tiếng lòng của Khương Thất Ngư, hy vọng nghe được thêm thông tin từ tiếng lòng của cô.
Khóa mật mã ư? Vậy mật mã là gì?
Khương Thất Ngư cũng rất tò mò, cô chăm chú quan sát động tác của Đại Áp.
Chỉ thấy tay Đại Áp gõ gõ lên ổ khóa mật mã, bên trong vang lên một giọng nói: [Đầu giường trăng sáng rọi*!]
*Trích câu "Sàng tiền minh nguyệt quang" (床前明月光) trong bài thơ "Tĩnh dạ tứ" (Cảm nghĩ trong đêm thanh tĩnh) của Lý Bạch.
Khương Thất Ngư nhíu mày ngạc nhiên.
[Thì ra là giả dạng thành khóa mật mã! Bọn họ cũng khá thông minh đấy!]
[Nhưng ám hiệu của bọn họ cũng đơn giản quá nhỉ?]
Sau đó Khương Thất Ngư thấy Đại Áp đột nhiên cất tiếng hát: "Yêu bóng hình cô độc của em lướt qua nơi hẻm tối, yêu dáng vẻ bất khuất của em ~"
*Trích đoạn bài hát "Chiến binh cô độc" (孤勇者).
Khương Thất Ngư: "..."
Là cô mạo muội rồi.
Cửa nhanh chóng được mở từ bên trong, Đại Áp lịch thiệp nói: "Mời đại sư Ngô vào."
Vừa bước vào, đập vào mắt là một đại sảnh rộng thênh thang, ở giữa chỉ đặt một chiếc bàn dài.
Trên bàn dài đang bày một con heo sữa quay còn bốc khói nghi ngút.
Mắt Khương Thất Ngư lập tức sáng rỡ!
[Heo sữa quay! Con heo sữa quay to đùng thơm phức kìa!]
Khương Thất Ngư nhanh chóng chạy tới, ngồi phịch xuống bên cạnh bàn.
Hoàn toàn không để tâm đến gã đàn ông đeo bịt mắt và người phụ nữ tóc xoăn đang ngồi ở vị trí chủ tọa.
Đại Áp vội vàng giới thiệu: "Đại ca, đây là đại sư Ngô mà em đã nhắc với anh."
Gã bịt mắt có vẻ không vui, sắc mặt dữ tợn: "Đại sư gì chứ? Sao lại vô lễ thế?"
Khương Thất Ngư lau nước miếng, lúc này mới ngẩng đầu nhìn gã bịt mắt: "Sở thích lớn nhất của anh là quỳ xuống đất để phụ nữ dùng giày cao gót dẫm lên, hơn nữa trên giường anh là người ở dưới."
Gã bịt mắt: "..."
Người phụ nữ tóc xoăn: "..."
Những người có mặt: "..."