{{ msgSearch }}

Chương 85

Thập Niên 70, Ta Dẫn Theo Con Ký Hợp đồng Hôn Nhân

Mộng Phiến Bối 2054 Chữ 30/01/2025 18:38:46

“Tô Anh, cô nói Tô Tân Ý tại sao để hai chúng ta cùng đến bờ biển tìm cô ấy?”

Trên xe buýt, Kiều Lan Lan nghĩ mãi không ra, kiếp trước, Tô Tân Ý đã chết, kiếp này chẳng những tỉnh lại, còn khôi phục lại chỉ số thông minh của người bình thường.

Cô đương nhiên cũng vui thay cho Tô Tân Ý, có điều luôn cảm thấy giữa Tô Tân Ý và Tô Anh, có một bí mật nhỏ mà cô không hiểu được.

Kiều Lan Lan có chút ghen tuông nhỏ, cô còn quen biết Tô Anh trước nữa đấy, có điều bản thân mình cũng có bí mật nhỏ chưa thú nhận, Kiều Lan Lan áp xuống chút ghen tuông nhỏ này, quay đầu nhìn Tô Anh.

Tô Anh đã dùng dị năng định vị vị trí của Tô Tân Ý, là ở bãi đá ngầm lần trước ngoài ý muốn đụng phải Thẩm Mỹ Tĩnh cùng Trần Võ Sinh đang nói chuyện thẳng thắn với nhau.

Ít người, lại bị che khuất, có người đi vòng quanh theo đá ngầm một chút, người ở bờ biển đều sẽ không phát hiện ra.

Tô Tân Ý lựa chọn nơi đó, là muốn làm cái gì đây, cô trước đấy sức lực lớn, nhưng thay đổi thân thể, lại là một cô gái hết sức bình thường, ngay cả bơi cũng không biết bơi, vạn nhất ngã xuống biển, chỉ có một con đường chết.

Xe buýt đã đến trạm, xuống xe, Tô Anh thần sắc ngưng trọng nói: "Không biết, nhưng tôi đoán cô ấy kêu hai chúng ta qua đó, có khả năng cao là muốn chúng ta giúp cô ấy làm chứng”

Kiều Lan Lan cũng cảm thấy tình huống có chút không quá thích hợp, sợ Tô Tân Ý xảy ra chuyện, vội nói: "Vậy hai chúng ta đi nhanh chút.”

……

Trên hòn đá ngầm ở bãi biển trơn trượt, Tô Tân Ý đưa lưng về phía biển rộng, gió biển thổi bay tóc mái hai bên thái dương, váy dài bị gió thổi đến nỗi bị phồng lên, chiếc váy thắt lưng màu trắng, cổ áo lá sen, tôn cô lên giống như một đóa hoa bách hợp ngoan cường trong giông bão.

Đây là chiếc váy cô thích nhất, hôm đó bị Từ Phân Nguyệt đẩy xuống cầu thang, chiếc này váy dính đầy vết máu, đã không thể giặt sạch được nữa.

Tô Tân Ý đã làm lại một cái giống như thế, hôm nay hẹn Từ Phân Nguyệt tới đây, cô đã cố ý mặc nó.

Tô Tân Ý lạnh lùng nói: "Từ Phân Nguyệt, Thẩm Mỹ Tĩnh xong đời rồi, cô ta cả đời này cũng không thể được ra ngoài, chị tưởng dựa vào chủ ý dưỡng già của cô ta, bị hẫng rồi, rất nhanh chị sẽ bị đuổi ra khỏi Viện Gia Thuộc, tôi sẽ nói với tất cả mọi người, chị ngược đãi con của nhà chủ, cắt xén tiền cơm, sẽ không có ai sẽ mời chị đến làm bảo mẫu, chị hãy đợi lưu lạc đầu đường, chờ bị đói c.h.ế.t đi!”

Từ Phân Nguyệt trong lòng thầm hận, Thẩm Mỹ Tĩnh không thấy đâu, Thôi tiên sinh cũng không tìm thấy, ngay cả cháu trai Trần Võ Sinh của chị ta, sau khi trở về đều không muốn tạm biệt chị ta.

Chị ta suy đoán là con át chủ bài trong tay Thẩm Mỹ Tĩnh xảy ra vấn đề.

Càng làm cho Từ Phân Nguyệt chịu đả kích lớn chính là, Đoạn Sơ Hạ đã nói rõ ở trong tù.

“Đoạn Sơ Hạ không tuân thủ hứa hẹn của hai người, sớm đem chị cùng Thẩm Mỹ Tĩnh bán đứng, nói là cô ta đã đẩy tôi, tôi liền muốn hỏi một chút, chị ăn của Tô gia chúng tôi, ở Tô gia chúng tôi, tại sao, tại sao muốn đẩy tôi?”

Tô Tân Ý không tin Từ Phân Nguyệt lỡ tay.

Sơ suất làm người khác bị thương, và có ý định g.i.ế.c người, tiêu chuẩn cân nhắc mức hình phạt hoàn toàn không giống nhau.

Tô Tân Ý muốn thay cô gái thiện lương đến mức không chịu lưu lại bất kì ký ức không tốt nào kia báo thù.

“Cô đã nhớ ra rồi?” Từ Phân Nguyệt tuyệt vọng hỏi.

Tô Tân Ý chỉ do dự một giây đồng hồ, liền kiên định đáp: "Phải!”

Từ Phân Nguyệt nghĩ thầm xong đời rồi, nếu chỉ có khẩu cung của một mình Đoạn Sơ Hạ, chị ta còn có thể giảo biện, hiện tại Tô Tân Ý đã nhớ lại, nếu cô ấy nhớ lại chi tiết lúc đó, khớp với khẩu cung của Đoạn Sơ Hạ, chị ta muốn giảo biện cũng không có chỗ giảo biện.

Từ Phân Nguyệt có thể đẩy Tô Tân Ý một lần, thì có thể đẩy lần thứ hai.

Chị ta cược bất cứ giá nào, không cam lòng nói: "Tôi cũng không muốn, đều là Tô gia các người bức tôi, bố mẹ cô để lại di chúc, muốn đem toàn bộ bất động sản và tiền tiết kiệm trong nhà, bao gồm tiền tang lễ của đơn vị trợ phụ cấp trong tương lai, tất cả đều để lại cho cô, và tài sản, lại cho Hàn Cảnh Viễn cái người khác họ đó.”

“Tô Tòng Nham tên đầu đất kia, cậu ta thế mà lại đồng ý, chỉ chờ bố mẹ cô vừa chết, di chúc liền sẽ được công bố!”

“Bố mẹ cô quá thiên vị rồi, người ta đều thiên vị con trai, bọn họ lại thiên vị không giới hạn một đứa ngốc như cô, Tô Tòng Nham cái gì cũng không được nhận, vậy sau này Mỹ Tĩnh và Hữu Hữu phải làm sao? Chẳng phải là phải chăm sóc đứa ngốc như cô đây cả đời sao?”

“Không được, quá không công bằng, chỉ có cô c.h.ế.t đi, Tô Tòng Nham mới có thể giải thoát, Mỹ Tĩnh mới có những ngày tháng tốt đẹp, tương lai của Hữu Hữu mới không bị liên lụy.”

“Cho nên, cô phải chết, chỉ cần cô chết, mọi người đều hạnh phúc!”

Tô Tân Ý kinh ngạc không thôi, chân tướng so với dự đoán của cô còn dơ bẩn hơn, Từ Phân Nguyệt thế mà lại ác độc đến như vậy, khó trách là tình như mẹ con với Thẩm Mỹ Tĩnh, hai người bọn họ vốn dĩ là cùng một loại người.

Ngu xuẩn và ích kỷ, cho nên khi ác độc lên, không phải người thường thể lý giải.

“Chị không phải lỡ tay, mà là có ý định muốn mưu sát tôi, Từ Phân Nguyệt, chị là có ý định đúng không?”

Bãi biển nơi này lại không có ai, Từ Phân Nguyệt vẫn còn dự định tiếp tục có ý định mưu sát lần trước chưa được hoàn thành, chị ta đi bước một hướng về phía Tô Tân Ý.

“Đúng vậy, tôi là có ý định mưu sát cô, đáng tiếc lần trước cô mạng lớn tỉnh lại, tôi không tin lần này cô còn có vận khí tốt như vậy.”

Vừa dứt lời, Từ Phân Nguyệt đã muốn chạy tới vị trí có thể đủ với tới Tô Tân Ý, chị ta vươn đôi tay, đẩy về phía trước, bỗng nhiên đẩy Tô Tân Ý nhìn như không hề có chuẩn sự bị về phía sau sóng biển.

“Tô Tân Ý, cô nên c.h.ế.t đi.”

Tô Tân Ý khóe miệng giật lên một nụ cười châm chọc, không có hoảng sợ lúng túng, trong thời khắc bị đẩy, thậm chí còn phun ra một câu độc ác: "Từ Phân Nguyệt, chị c.h.ế.t chắc rồi.”

Từ Phân Nguyệt lần thứ hai có ý định g.i.ế.c người, đã không còn sợ hãi như lần đầu tiên, nghĩ thầm chị ta làm sao có thể c.h.ế.t chắc được chứ?

Không có người nhìn thấy chị ta đẩy Tô Tân Ý, hơn nữa chị ta còn tìm được một nhân chứng, con gái nuôi của chị ta nhất định sẽ làm nhân chứng cho chị ta, chứng minh trước khi bọn họ rời đi, Tô Tân Ý vẫn còn ở bờ biển hóng gió. Không ai sẽ hoài nghi một đứa trẻ sẽ nói dối.

Ngay khi Từ Phân Nguyệt đang chuẩn bị xoay người rời đi, một thân ảnh nhanh đến mức chị ta không rõ nhìn mặt, bước dài từ bên người chị ta nhảy qua, sau đó đột nhiên lao xuống biển, gần như rơi xuống nước cùng lúc với Tô Tân Ý.

Bãi biển còn có người?

Từ Phân Nguyệt như rơi vào hầm băng, hận không thể cùng người vừa mới rơi xuống nước cùng nhau c.h.ế.t đuối, chị ta hoảng loạn nhặt lên một cục đá to bằng cái miệng bát, gắt gao nhìn chằm chằm hải vực gần đó, chỉ cần có người ngoi đầu lên, chị liền dùng cục đá đập c.h.ế.t họ.

Kiều Lan Lan che miệng, sợ mình sợ hãi kêu lên.

Kiếp trước đều cho rằng đó là tai nạn ngoài ý muốn, thế mà lại là ý định mưu sát, giờ phút này, Từ Phân Nguyệt tay cầm hòn đá, đã là hung thủ g.i.ế.c người không hơn không kém.

Cô cũng nhặt lên một viên đá to bằng nắm tay, nương theo sự che chắn của sóng biển, lặng yên ẩn núp đến phía sau Từ Phân Nguyệt, mà Từ Phân Nguyệt đang khẩn trương nhìn chằm chằm vào mặt biển, căn bản không nhận ra được phía sau có người ẩn náu.

Từ Phân Nguyệt thình lình bị cục đá của Kiều Lan Lan một đập trúng sau ót, theo sau đó Kiều Lan Lan khống chế Từ Phân Nguyệt đang choáng váng kêu rên.

“Từ Phân Nguyệt, tôi và Tô Anh đều đã nghe thấy hết, chị hai lần có ý định mưu sát Tô Tân Ý, tử hình đã tính là tiện nghi cho chị rồi, nhưng tôi vẫn hy vọng chi bị phán tử hình mà không phải là ở tù chung thân, bởi vì người như chị, ngay cả cơ hội sám hối cũng không xứng.”

……

Tô Anh ở trong biển nhanh chóng định vị, thời gian ngắn nhất cứu Tô Tân Ý lên bờ .

Hiện tại cô đã hiểu, Tô Tân Ý ngay từ đầu đã hoài nghi, Từ Phân Nguyệt căn bản không phải là lỡ tay, mà là có ý định mưu sát.

Cô tình nguyện mạo hiểm, cũng muốn Từ Phân Nguyệt phải trả giá tương đương với những gì chị ta đã làm.

Tô Anh đã đoán đúng, Tô Tân Ý vừa mới vừa được cứu lên bờ, trở tay ôm chặt Tô Anh, trên mặt không biết đã rơi xuống bao nhiêu nước mắt, cùng với nước biển từ trên tóc chảy xuống tụ vào một chỗ.

“Tô Anh, tôi đã thay cô ấy báo thù rồi.”

Tô Tân Ý nghẹn ngào: "Luôn phải có người thay những người thiện lương như bọn họ gương cao chính nghĩa, cô nói có phải hay không?”

“Phải, cô nói rất đúng.”

Tô Anh nhẹ nhàng vỗ vỗ phía sau lưng cô ấy: "Cô thật sự rất giỏi, nhưng cô vẫn còn có việc chưa làm xong, cô ấy hy vọng cô dùng thân thể của cô ấy, tiếp tục sống tốt, cô còn có rất nhiều nhiều việc cần hoàn thành, chỉ cho phép đau lòng một lát, sau đó phải tỉnh táo lên.”

“Được , tôi nghe cô.”

Ba cô gái cùng nhau, trị phục cho Từ Phân Nguyệt điên khùng, chuẩn bị đưa đi đồn công an báo án, đột nhiên từ phía sau tảng đá ngầm, một cô bé nhỏ mười mấy tuổi.

Cô bé run cầm cập lên: "Mẹ nuôi, dì Tô, dì Kiều……”

Tô Anh cùng Kiều Lan Lan liếc nhau, đều có chút ngốc, Tô Tân Ý trước tiên đã tìm cho mình hai nhân chứng, Từ Phân Nguyệt ác độc đến mức nào, thế mà cũng chuẩn bị trước nhân chứng cho mình.

Có điều Từ Phân Nguyệt nếu đã có tính toán muốn mưu sát Tô Tân Ý một lần nữa, còn dẫn theo Đường Tuy Thảo tới, điều đó chứng tỏ chị ta tự tin rằng Đường Tuy Thảo sẽ giúp chị ta ngụy tạo chứng cứ.

Đường Tuy Thảo rốt cuộc đã nhìn thấy và nghe được bao nhiêu, đợi lát nữa tới đồn công an, cô bé sẽ nói như thế nào?

Sưu Tầm, 30/01/2025 18:38:46

Lượt xem: 0

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện