Trong đồn công an, Đường Tuy Thảo hoảng sợ không nhẹ, hỏi cái gì cũng nói lúc ấy sóng gió quá lớn, cô bé cách khá xa nên nghe không rõ, hỏi đã nhìn thấy gì, do dự nửa ngày, nói nhìn thấy mẹ nuôi đẩy Tô Tân Ý, sau đó Kiều Lan Lan lấy cục đá đánh mẹ nuôi.
Đã có lời khai chi tiết của Kiều Lan Lan và Tô Anh, tội cố ý mưu sát của Từ Phân Nguyệt bị kết án tử hình.
Đường Tuy Thảo vẫn đang run bần bật, hỏi: "Dì Tô, những điều hôm nay cháu làm có đúng không?”
Tô Anh nhất thời không biết nên nói cái gì mới tốt, Từ Phân Nguyệt dẫn cô bé đến bãi biển, biết nói với cô bé như thế nào đây?
Bảo cô bé bất luận đã xảy ra cái gì, đều phải giữ mồm giữ miệng, nói lúc bọn họ đi Tô Tân Ý vẫn còn sống, ở trên đá ngầm hóng gió biển?
Biến cố đột nhiên xảy ra, ai cũng không đoán trước được.
Tô Anh không trả lời cô bé vấn đề này, mà nói: "Bố cháu một lát nữa sẽ tới đây đón cháu, cháu hỏi bố cháu nhé.”
Đường Tuy Thảo được Đường Tùng Bình đón đi, Tô Tân Ý suy cho cùng là người của thế giới này, nếu đã không nhìn thấy trên người Đường Tuy Thảo, màu sắc khí tràng biểu thị cho cảm xúc, cũng không biết kiếp trước, câu chuyện của cô gái may mắn gặp dữ hóa lành kia.
Cô đối với đứa trẻ vẫn rất mềm lòng, cảm khái nói: "Cô bé này bị dọa sợ rồi, ôi, đáng thương không được mẹ hiền dạy dỗ, chỉ có thể trông cậy vào bố, tư tưởng quá thô kệch, sao có thể dạy dỗ tốt được cô bé mỏng manh yếu đuối được đây?”
Đường Tuy Thảo mỏng manh sao?
Tô Anh và Kiều Lan Lan lại nhìn nhau lần nữa, đều từ trong ánh mắt của đối phương nhìn ra được ý tứ phủ định.
Tô Anh có thể nhìn thấy màu sắc khí tràng của Đường Tuy Thảo, vừa rồi lúc đối mặt với câu hỏi của sở trưởng, cô bé bởi vì không nói ra toàn bộ chân tướng, mà sinh ra màu sắc biểu cảm sợ hãi và áy náy.
Kiều Lan Lan kiếp trước, đã chứng kiến cô bé giống như thần may mắn bám vào người, làm sao những người có cuộc sống không phải bỏ ra bất kỳ sức lực nào cũng có thể thành công liên tiếp ‘ vô tội ’ như vậy?
Phi, dựa vào cái gì con trai con gái nuôi của chị ta phải làm bàn đạp cho chị ta chứ, dựa vào cái gì những người không hợp với chị ta, thì sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Kiều Lan Lan nói: "Tân Ý, con nhà người ta, không tới phiên chúng ta quản, đứa trẻ đó còn chủ kiến lớn nữa đấy.”
Tô Anh cũng nói: "Mẹ ruột cô bé tái hôn điều kiện khá tốt, đã bắt đầu gửi cho cô bé sinh hoạt phí, không phải mặc kệ cô bé loại việc đó, bố ruột cô bé có công việc chính thức, trừ bỏ bố mẹ ly dị ra thì cô bé có cuộc sống khá tốt so với phần lớn các đứa trẻ trên đảo.”
Tô Tân Ý thấy hai người bọn họ đều khuyên như vậy, cũng không muốn xen vào việc người khác.
Cô tự giễu cười cười: "Cũng thật kì lạ, không biết tại sao, vừa thấy dáng vẻ mỏng manh đáng thương của cô bé, không tự giác liền muốn bảo vệ con bé? Các cô vừa nói như vậy, tôi giống như bị dội một gáo nước lạnh làm cho tỉnh lại, đúng vậy, người ta có bố ruột, mẹ ruột, không tới phiên chúng ta quản.”
……
Từ đồn công an về đến nhà, Hàn Cảnh Viễn đã trở lại.
Ánh mắt của người đàn ông hôm nay dịu dàng đến mức sắp tan chảy thành nước, vừa nghe tin cô cùng với Tô Tân Ý và Kiều Lan Lan, ba người đã làm cho tâm tư và động cơ có ý định g.i.ế.c người của Từ Phân Nguyệt phải nhân tội, hỏi: "Em đã hẹn với Tô Tân Ý từ khi nào vậy?”
Tô Anh nói một cách mơ hồ: "Quả thật Tân Ý để lộ tin tức trước với em không quá nhiều, chỉ là trước khi em đi Mân Nam, cô ấy nói với em, nếu ngày nào đó cô ấy nhờ bọn nhỏ chuyển lời, thì kêu em tới bãi đá ngầm chỗ mà lần trước Thẩm Mỹ Tĩnh đã từng đến”
Kỳ thật trước khi đến Mân Nam, Tô Tân Ý chưa từng đề cập tới cái gì, cô ấy tin tưởng vào sự ăn ý giữa cô và Tô Anh, cô nhất định sẽ kịp thời chạy đến.
Đây là sau khi ra khỏi đồn công an, hai người đã bàn bạc xong lí do thoái thác.
Hàn Cảnh Viễn cũng không hề nghi ngờ, tâm tư của anh hôm nay đều đặt trên người vợ của mình, đi theo Tô Anh vào phòng, đá cửa đóng lại, còn nhẹ nhàng khóa trái cửa.
Tô Anh nhìn thấy khí tràng của người đàn ông dần dần đổi thành màu hồng nhạt, nén cười: "Em mới từ trong biển cứu người lên, quần áo đều có thể vắt ra muối ăn, để em đi tắm đã, trở về rồi lại ôm được không?”
Hàn Cảnh Viễn tuy rằng đã hạ quyết tâm, mà vẫn còn đỏ mặt, lui ra một bước.
Tô Anh lấy quần áo để thay, ở trong góc tủ quần áo, bỗng nhiên một hộp đồ dùng tránh thai rõ ràng là vừa nhận được mang về.
Hàn Cảnh Viễn sắc mặt càng đỏ, Tô Anh cảm thấy cũng tốt, đặc biệt là ở thời đại này, dường như không có người đàn ông nào sẽ chủ động nhận thứ này về.
Cô xoay người cười, hôn lên gò má của Hàn Cảnh Viễn: "Đợi em, chờ em tắm rồi lại ôm.”
“Ừm.”âm thanh của người đàn ông khàn khàn không đ.è xuống được.
Chờ Tô Anh tắm rửa xong, Hàn Cảnh Viễn đang ngồi trên ghế ở nhà chính, đang ngẩn ngơ không biết đang nghĩ cái gì, khí tràng đang trở nên rất u oán.
Tô Anh ngạc nhiên nói: "Anh lại làm sao vậy?”
Hàn Cảnh Viễn phục hồi tinh thần lại, ngẩng đầu c.ắn môi dưới, trong mắt có chút bất lực: "Người phục vụ xã vừa tới thông báo, nói Trần Võ Sinh đang ở cổng Viện Gia Thuộc, tìm em có việc.”
Tô Anh nghĩ thầm không phải chỉ là chút chuyện nhỏ như vậy sao? Làm gì mà ai oán như là cô lập tức sắp bỏ trốn cùng với người đàn ông khác vậy?
Nàng nói: "Ồ, vậy em đi xem xem.”
Hàn Cảnh Viễn lập tức đứng lên chuẩn bị đi cùng: "Anh đi với em. “
Tô Anh:…… Cô dừng lại, quay đầu lại cười, đem người đàn ông đẩy trở về.
“Giữa vợ chồng phải có khoảng cách tin tưởng như một bát nước, anh như vậy em rất có áp lực.”
Ba chữ‘ giữa vợ chồng’, làm Hàn Cảnh Viễn trong lòng nóng lên, anh kìm nén sự chua xót trong lòng nói: "Được, vậy em về sớm chút, mấy đứa trẻ chạy đi chơi lung tung, anh đi tìm xem.”
……
Trần Võ Sinh quả là khá đẹp trai, ở góc nhìn của Tô Anh mà nói, người cũng cũng không tệ lắm, cô đối với Trần Võ Sinh cũng không có ý kiến gì.
Có điều lần trước bát‘ thuốc bắc thập toàn đại bổ’ kia, làm Trần Võ Sinh buồn nôn hai ba ngày, cô còn cảm thấy rất có lỗi.
“Có việc mau nói, tôi còn phải về nhà làm chút việc.”
Trần Võ Sinh cũng không biết cô phải về nhà làm chuyện gấp gì, đem quyển sổ trong túi vải lấy ra đưa cho cô.
“Đây là nhật kí do nhân cách thứ hai của tôi viết, hôm nay khi dọn dẹp phòng, từ dưới đáy ngăn kéo phát hiện ra.”
Trên mặt Tô Anh bình tĩnh không một gợn sóng, trong lòng lại tức giận đến muốn chết.
Tất cả mọi người cho rằng Trần Võ Sinh xuất hiện hai nhân cách, cũng kinh ngạc trước bát thuốc sắc của cô, trị hết bệnh tâm thần phân liệt của anh ta.
Chỉ có một mình cô biết, cái tinh thần thể lực đó bị nàng dùng dị năng treo cổ, cũng chẳng phải là nhân cách thứ hai của Trần Võ Sinh.
Trần Võ Sinh có thể đem sổ nhật ký đưa cho cô, chứng tỏ anh ta đã xem qua nội dung của cuốn nhật ký rồi.
Tô Anh ngay cả chiếc túi vải màu đen trong tay anh ta cũng lấy lại, nhật ký chưa lật ra xem, trực tiếp cất vào trong túi vải, lạnh lùng nhìn người đàn ông đẹp trai mảnh khảnh trước mặt.
“Anh đã đọc nó rồi đúng không?”
Trần Võ Sinh sắc mặt trắng bệch, anh ta cho rằng nhân cách thứ hai của anh ra viết, lúc đó đã xem, sau khi đọc một trang, không kìm được đem mười mấy trang một mạch đọc hết.
Anh ta gian nan gật gật đầu, sau đó nói: "Đọc rồi, cô có thể thanh trừ phần kí ức đó của tôi.”
Quyết định đem sổ nhật ký giao cho Tô Anh, trước khi tới đây anh ta trong lòng cũng đã chuẩn bị sẵn sàng.
Còn rất tự giác.
Tô Anh không thèm đếm xỉa liếc anh ta một cái: "Anh đã nghĩ kỹ chưa, thanh trừ một phần ký ức, anh hoặc ít hoặc nhiều đều sẽ phải chịu chút ảnh hưởng.”
Trần Võ Sinh gật đầu: "Tôi nghĩ kỹ rồi, nhưng cô chuẩn bị làm việc này ở cổng Viện Gia Thuộc sao? Thanh trừ ký ức phải tiếp xúc tứ chi, nơi này không tiện lắm đi.”
Tô Anh nói: "Không sao, đợi lát nữa xem thế nào nếu như là lời nói của anh chọc tôi bực, sau đó ảo giác bị tôi đánh điên cuồng.”
Đang nói cô nắm lấy tay Trần Võ Sinh, dùng dị năng thanh trừ phần kí ức liên quan tới nhật kí của Trần Võ Sinh.
……
Tô Anh không có trực tiếp về nhà, chuẩn bị tìm một chỗ tiêu hủy nhật ký.
cô không tới bờ biển, bởi vì mỗi lần đi bờ biển hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ gặp một số việc xảy ra bất ngờ.
Cô đi lên núi, vẫn là rừng rậm bên trong lôi khu, nơi này là vùng cấm, có biển cảnh báo, cơ bản sẽ không có người tới nơi này vì b.o.m mìn.
Cô trèo lên cây, ngồi trên cành cây cách mặt đất bảy tám mét, ở đây gần với mặt trời hơn.
Lá cây rậm rạp che khuất thân hình của Tô Anh, cho dù thật sự có người đi qua, cũng sẽ không phát hiện ra cô.
Ánh mặt trời xuyên thấu qua khe hở lá cây, chiếu vào trên trang bìa màu xanh biển của sổ nhật ký, trước khi tiêu hủy nó, cô quyết định xem xem bên trong đã viết cái gì.
Lúc này, có hai tiếng bước chân dần dần tới gần, Tô Anh ở trên cây nín thở.
Có thể tới nơi sâu của lôi khu này nói chuyện với nhau, có thể là loại chuyện gì tốt chứ? Tô Anh trong lòng thầm mắng một tiếng, nghĩ thầm ngàn vạn lần đừng đến dưới gốc cây này của cô nói ra bí mật.
Cô thật sự không muốn lại quản việc phiền phức vô dụng nào nữa, tốt nhất là đi xa chút, đi đến nơi nào mà cô không thể nghe thấy ý.
Nhưng hai người kia lại dừng lại, còn dừng ở phía dưới cái cây Tô Anh đang ở đó, Tô Anh xuống không được, đi không xong, thở dài bất lực.
Người đàn ông dưới gốc cây nói: "Chị, Thôi Hưng Đông ở bệnh viện trọng thương không trị, đã xác định sẽ chết, chị nói những người công an kia không tới kịp, thẩm vấn ra sự việc có liên quan tới chúng ta?”