“Đồng chí Tô Anh, nhiệm vụ 6 năm trước kéo dài cho tới hôm nay, đã kết thúc, cảm ơn tất cả những gì cô đã làm, sau khi trở về hãy nghỉ ngơi thật tốt.”
Từ Mân Nam trở lại đảo Nam, Tô Anh và Hàn Cảnh Viễn cũng không về nhà, trực tiếp báo cáo công việc cùng với các lãnh đạo.
Trần Võ Sinh trải qua trị liệu đã không có gì đáng ngại lớn, Văn Hải nhận thẩm vấn, nói tình huống cùng với những gì kín kẽ mà Tô Anh đã báo đều khớp.
Thôi Hưng Đông từ nông trường vừa nhìn thấy Tô Anh, thì bắt đầu kế hoạch chạy trốn, muốn trói Tô Anh đi.
Thôi Hưng Đông đã lừa gạt mọi người, sau khi Tô Anh lên thuyền, đã đem Văn Hải nhốt lại, đánh hôn mê Trần Võ Sinh, may mắn sức chiến đấu của Tô Anh không yếu, dây thừng trói tay sau lưng là nút dải rút, kịp thời lên boong tàu phát tín hiệu.
Tô Anh có chút khẩn trương hỏi: "Thôi Hưng Đông so với trong tưởng tượng của tôi độc ác hơn, trong lúc đánh nhau tôi không cẩn thận đánh anh ta trọng thương, cái đó, tôi sẽ bị phạt sao?”
Thấy cô gái nhỏ bị dọa sợ, sư trưởng Tề vội vàng khuyên giải an ủi: "Thôi Hưng Đông dựa vào nơi hiểm yếu ngoan cố chống lại, cô là vì tự bảo vệ mình, không có gì đáng ngại.”
Tô Anh thấy mấy vị lãnh đạo cũng không nhắc đến khen thưởng và việc cho cô việc làm, chẳng lẽ là bởi vì nguyên nhân Thôi Hưng Đông bị trọng thương chưa tỉnh, nên muốn cắt khen thưởng của cô?
Cô run run rẩy rẩy dơ tay, Hứa Càng Chu vội hỏi nói: "Đồng chí Tiểu Tô còn có vấn đề gì?”
Tô Anh rất ngượng ngùng, nào có người nào giống như cô, vừa mới trở về đã hỏi thù lao, nhưng không hỏi trở về lại ngủ không yên.
Cô lấy hết can đảm, hỏi: "Tổ chức nói, chờ nhiệm vụ kết thúc, sẽ cho tôi một công việc, vẫn giữ lời chứ?”
Hứa Càng Chu nhịn không được cười, nhiệm vụ lần này có thể thuận lợi hoàn thành, Tô Anh đã lập công lớn, một công việc có tính là cái gì đâu, tổ chức đương nhiên sẽ không nuốt lời.
Anh ta cười nói: "Cô đi về trước nghỉ ngơi thật tốt, còn về công việc, trở về sẽ gửi mấy chức vụ công tác đến nhà cô, để cho cô lựa chọn.”
Còn được lựa chọn, Tô Anh ngạc nhiên, vô cùng vui vẻ đi ra ngoài.
Thấy cô vui vẻ giống như một đứa trẻ, lại nghĩ trước đó lúc ở trên thuyền cứu viện vẫn chưa đuổi đến kịp, một mình Tô Anh đã đánh trọng thương Thôi Hưng Đông vô cùng hung ác, chắc là Thôi Hưng Đông cũng không ngờ được, kế hoạch hoàn mỹ của anh ra, thế mà lại ở dưới sức mạnh vô tận của Tô Anh, thất bại trong gang tấc.
Trước mặt sư trưởng Tề và chính ủy Hứa, là một bản danh sách do Tô Anh cung cấp, mọi ngành mọi nghề ở trên đó, lãnh đạo lớn lãnh đạo nhỏ, nhân viên chức vụ quan trọng, đều bị công phu nước chảy đá mòn của Thôi Hưng Đông làm cho biến chất.
“Những cái danh sách này do Tiểu Tô cung cấp, cậu xem có thể tin được không?”
Hứa Càng Chu trầm ngâm một hồi, nói: "Những người này xưa nay không hề quen biết Tiểu Tô, dưới tình huống cô ấy giả bộ bị kìm hãm, còn không quên moi ra tin tức quan trọng từ trong miệng Thôi Hưng Đông, moi ra tin tức quan trọng như thế, chúng ta không thể phụ lòng sự nỗ lực của cô ấy, cho dù Thôi Hưng Đông cố ý trộn lẫn tin tức sai lệch, mười mấy người này trước tiên hãy âm thầm điều tra, không để oan uổng một ai, cũng không buông tha một ai.”
sư trưởng Tề tán đồng, lại nói tới chuyện này: "Sở trường Hách ngày đó tới tìm tôi, đề nghị với tôi một chuyện.”
“Anh ta tìm anh có chuyện gì?”
Hách Đắc Thương là sở trưởng của đồn công an Thành Tây, lần đó lục soát gác mái phản ứng cực nhanh, còn thay Hàn Cảnh Viễn và Tô Anh đánh yểm trợ, có một số việc trong lòng hiểu rõ mà không nói ra là được rồi.
“Cậu ta sẽ không ngốc đến mức nghe ngóng nhiệm vụ gì chứ?”
Sư trưởng Tề cười: "Người ta thông minh lanh lợi, nói với tôi đồn công an của bọn họ thiếu cảnh sát, đồng ý dành cho Viện Gia Thuộc một danh ngạch, hỏi đồng chí Tô Anh có bằng lòng đi làm vật may mắn, tuyệt đối sẽ không để cô ấy gặp nguy hiểm.”
Hứa Càng Chu càng buồn cười, Tô Anh ngay cả bọn buôn người, công việc làm con mồi của mạng lưới tình báo cũng không sợ, một cảnh sát, đối với cô mà nói có thể có nguy hiểm gì?
Có điều Hàn Cảnh Viễn cái dấm tinh kia, đoán chừng sẽ cảm thấy công việc đó có nguy hiểm.
Hứa Càng Chu làm bộ khó xử nói: "Vợ tôi sớm đã đánh tiếng với tôi, muốn Tiểu Tô đi phục vụ xã làm phó chủ nhiệm, tôi nếu đem người cho đơn vị khác, khẳng định phải ngủ mấy ngày trên băng ghế.”
Sư trưởng Tề cười ha ha : "Có nhằm nhò gì, chủ nhiệm Nhiêu trong khu, muốn đem Tiểu Tô tới liên đoàn phụ nữ, tôi cũng không biết từ chối như thế nào đây?”
“Lại liên quan gì đến chủ nhiệm Nhiêu, sao lại chạy tới Viện Gia Thuộc của chúng ta cướp người vậy?”
“Tiểu Tô ngày đó đi tới tiệm cơm Quốc Doanh gần căn cứ ăn cơm, ngoài ý muốn gặp phải cuộc mâu thuẫn gia đình, cô ấy thật sự dám nói, nói nếu có đánh cược mạng sống cũng không quan tâm, muốn trị đàn ông còn không đơn giản sao, kêu người con gái đó về nhà, buổi tối trói người đàn ông của mình lại, đánh một trận liền sẽ thành thật, một trận không được thì hai trận, còn nói cái gì: “ Nếu không cô g.iết ch.ế.t tôi, g.i.ế.c không c.h.ế.t tôi sẽ g.iết ch.ế.t cô những lời sởn tóc gáy như vậy.”
Hứa Càng Chu tưởng tượng một chút, cảnh tượng hãi hùng nửa đêm canh ba bị vợ của mình trói lại dùng dây thừng đánh, nhịn không được run lập cập.
“Cô gái kia về nhà đã đánh người đàn ông của cô ấy sao?”
“Không có.”
Sư trưởng Tề nói: "Nhưng ở tiệm cơm có một người phục vụ đã nghe được, cô ấy cũng là cô gái đáng thương phải chịu đựng cả gia đình chồng bạo lực trong một thời gian dài, cảm thấy ngày tháng như vậy không có hi vọng gì, quyết tâm, vào ban đêm đã trói người chồng hằng đêm cùng ngủ với mình lại, đánh anh ta đến nỗi không còn một chỗ thịt nào là không có vết thương.”
“Sau đó thì sao?” Hứa Càng Chu vội vàng hỏi.
“Sau đó hai vợ chồng đánh nhau một trận, đánh tới tận đồn công an, cô gái dùng d.a.o liều mạng bất cứ giá nào, đàn ông như anh ta chính là tên khốn nạn bắt nạt kẻ yếu, chỉ dám ức h.i.ế.p người nhà, tên phiền phức này kinh sợ rồi, nhà chồng cũng không dám động thủ với cô gái ấy nữa.”
Biện pháp này đối với một số người có tác dụng, đối với một số đàn ông không có tác dụng, chủ nhiệm Nhiêu đã nhìn trúng Tô Anh có thể bản lĩnh nhìn thấu lòng người, liền chạy tới đoạt người.
Hứa Càng Chu cũng khó xử: "Như vậy đi, mấy cái công việc này, kêu Tiểu Tô tự mình chọn.”
……
“Mẹ, mẹ đã về!”
Tuy rằng mấy đứa trẻ đã được Tô Anh nói với chúng từ trước là hôm nay cô sẽ về nhà, nhưng khi nhìn thấy Tô Anh xuất hiện ở cửa nhà, vẫn vô cùng vui vẻ.
Tô Anh rời đi từ buổi tối hôm đó, đi Mân Nam bên kia hỗ trợ bắt giữ Thôi Hưng Đông và kết thúc công việc, lúc trở lại đảo Nam đã qua một tuần.
Kết thúc công việc quả thực không liên quan gì đến Tô Anh, Hàn Cảnh Viễn ngược lại rất bận, bây giờ vẫn chưa có trở về.
Hàn Hâm Tinh vừa bội phục vừa tự hào: "Mẹ, người xấu đã bị bắt chưa?”
“Đương nhiên rồi, mẹ nói sẽ bình an trở về, không có lừa các con đi.”
“Mẹ thật lợi hại.”
Hàn Kinh Thần không thấy Hàn Cảnh Viễn cùng trở về, lo lắng nói: "Dì hai, chú hai sao vẫn chưa trở về vậy?”
“Chú ban ngày phải đi làm, buổi tối sẽ về.”
Nhận được đáp án chắc chắn, thiếu niên mới yên lòng.
Tô Anh nhìn thời gian, hiếm khi nói: "Hôm nay cuối tuần, Trư Nam, sao lại không dẫn bọn trẻ đi đến chỗ anh trai em?”
Cố Tri Nam nói: "Chị chưa trở về, nào có tâm tình đến chỗ anh trai?”
Quả thật anh cả cũng rất lo lắng, còn nói với cậu, chỉ cần chị gái trở về, trước tiên gọi điện thoại nói với anh ấy một tiếng.
Cậu cầm một chút tiền lẻ: "Chị, em đi gọi điện thoại cho anh nói với anh ấy chị đã trở về, để anh ấy đỡ phải lo lắng.”
“Em đi đi.”
Cố Tri Nam nắm tay Xán Xán, cùng nhau đến phục vụ xã gọi điện thoại.
Quý Xuyên Bách yên tĩnh ngồi ở một bên, thấy mọi người đều đã nói hết những điều muốn nói, lấy ra thành tích học tập của mấy ngày nay đưa cho Tô Anh xem: "Chị, nhìn xem.”
Đó là bài thi khảo sát cuối kì của năm hai năm ngoái, lại là 2 bài 100 điểm, Tô Anh kinh ngạc cảm thán nói: "Xuyên Bách, em học quá nhanh rồi đó, chị thấy cuối năm, em đã có thể tốt nghiệp tiểu học.”
Quý Xuyên Bách bình tĩnh mỉm cười, anh cảm thấy điều này có tính là gì đâu, Cố Tri Nam phụ đạo những cái đề bài này cho anh quá đơn giản.
Nhưng có thể nhận được khích lệ của Tô Anh, anh vẫn là rất vui vẻ.
Hàn Hâm Tinh ríu rít nói: "Mẹ nuôi vốn dĩ muốn cho cậu lớn cùng với con và Xán Xán học cùng một lớp, có điều cậu học quá nhanh, mẹ nuôi thay đổi chủ ý, để cậu lớn ở trong nhà học hết chương trình tiểu học rồi tính sau.”
Như vậy cũng tốt, ở tuổi này cùng với chiều cao của Xuyên Bách, đến trường tiểu học cùng một đám trẻ vui đùa ầm ĩ, với cái tính cách thích yên tĩnh này của anh ấy khẳng định là chịu không nổi.
Hàn Kinh Thần đột nhiên nghĩ tới cái gì, nói: "Đúng rồi dì hai, dì Tân Ý nói, chờ dì sau khi trở về, đến tìm dì ấy, còn bảo dì với mẹ nuôi cùng đến.”
“Vậy dì ấy có nói đi đâu không?”
“Dì ấy nói dì sẽ tự biết, bảo dì nhất định phải đến tìm dì ấy.”
Tô Anh có chút nghi hoặc, cô đây mới trở về, căn bản không có thời gian hẹn Tân Ý, hơn nữa trước khi đi cũng không hẹn.
Tô Tân Ý biết cô có dị năng, có thể định vị trong phạm vi nhỏ, để cô đi tìm, còn muốn dẫn theo nhân chứng, cô ấy muốn làm cái gì?
Tô Anh trong lòng có dự cảm không tốt lắm, chỉ muốn lập tức đi tìm Tô Tân Ý.
“Mẹ nuôi con đâu?”
Hàn Kinh Thần nói: "Đi mua đồ ăn, chắc là cũng sắp về rồi.”
……