Triệu Lan Hương nhận lời cầu hôn của Hạ Tùng Bách, hai người bắt đầu thương lượng việc kết hôn.
Hôn lễ của hai người được xác định vào sau tết âm lịch, xuân hàn se lạnh, thời tiết này mặc váy cưới vẫn hơi sợ lạnh, nhưng trái tim Triệu Lan Hương lại nóng hầm hập, không hề cảm thấy lạnh lẽo chút nào. Hai người gặp nhau vào mùa xuân, vào mùa xuân hai năm sau, hai người lại lựa chọn ký kết nhân duyên.
Triệu Lan Hương chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ lại kết hôn, tuy rằng không phải lần đầu cô kết hôn, đã từng nghĩ tới chuyện tổ chức hôn lễ nhỏ, nhưng vì đối tượng là Hạ Tùng Bách, cô không muốn anh phải chịu ấm ức, anh là người đàn ông nhiệt tình đáng yêu như vậy, rất khiêm tốn trong cuộc sống, nhưng hôn nhân lại thích khoa trương, đến nỗi hôn lễ của bọn họ rất long trọng, trong khoảng thời gian ngắn đã lan truyền khắp thành phố.
Từ trước khi hôn lễ bắt đầu, tivi, truyền thông, báo chí,,, đã bắt đầu theo dõi tin tức, viết đủ lời ba hoa chích chòe, công bố toàn bộ chi tiết về hôn lễ, như váy cưới, nhẫn kim cương, rượu cưới, siêu xe đưa đón dâu, thậm chí cả người chứng hôn.
Khoa trương đến nối thậm chí còn khen là hôn lễ thế kỷ, trong khoảng thời gian ngắn, cả nước đều biết nhân tài mới xuất hiện trong giới tài chính đã tuyên cáo kết thúc cuộc sống độc thân.
Ngày cưới, Triệu Lan Hương mặc váy trắng như tuyết, nắm tay Triệu Vĩnh Khánh chậm rãi bước vào giáo đường, mục sư ôn hòa lễ độ hỏi trước mặt toàn thể mọi người:
“Cậu có nguyện ý cưới cô gái này không? Yêu cô ấy, trung thành với cô ấy, cho dù nghèo khó, bệnh tật, hay tàn phế, cho đến khi cái c.h.ế.t chia lìa?”
Chú rể anh tuấn nho nhã đáp ngay không cần nghĩ ngợi: “Tôi nguyện ý.”
“Cô có nguyện gí gả cho người đàn ông này không? Yêu anh ấy, trung thành với anh ấy, cho dù nghèo khó, bệnh tật, hay tàn phế, cho đến khi cái c.h.ế.t chia lìa?”
Triệu Lan Hương gật đầu tuyên thệ: “Tôi nguyện ý.”
…
Sau khi Triệu Lan Hương và Hạ Tùng Bách kết hôn, Hạ Tùng Bách giao hết tài sản của mình cho cô, lúc này Triệu Lan Hương mới ý thức được mình gả cho một người đàn ông giàu có cỡ nào.
Nhưng mà cô vẫn kinh doanh cửa hàng nhỏ kia như trước, cẩn thận, chăm chỉ, khắc khổ.
Hạ Tùng Bách làm được lời anh đã hứa, tôn trọng tất cả suy nghĩ của cô, tuy rằng anh rất bận nhưng mỗi ngày vẫn đến đúng giờ ăn cơm với cô, Hạ Tùng Bách mang Triệu Lan Hương đi tham dự rất nhiều hội đấu giá, buổi tiệc cá nhân, anh vung tiền như rác mua rất nhiều món quà quý giá tặng cô. Ban đầu Triệu Lan Hương cực kỳ đau lòng, nhưng dần dần tập mãi thành thói quen.
Anh có một căn phòng chứa đồ rất lớn, bên trong cất chứa rất nhiều đồ cổ, nghe Hạ Tùng Bách nói, tất cả đều là bảo vật do tổ tiên nhà anh truyền xuống, có những thứ khi anh nghèo khó không thể không bán rẻ cho người ta, rồi sau này lại dùng số tiền lớn gấp nhiều lần chuộc lại. Trên giá gỗ, mỗi vị trí đều có tên, có giá gỗ trống không, có giá gỗ đặt đổ cổ quý giá trứ danh.
Hạ Tùng Bách chỉ vào căn phòng chứa đồ, nói với Triệu Lan Hương: “Một ngày nào đó, anh sẽ chuộc hết tất cả bảo vật nhà họ Hạ về.”
Bốn mươi tuổi, anh đã chuộc lại một nửa.
Trên giá gỗ chính giữa là hai cái khung ảnh nằm lặng lặng ở đó, tấm ảnh đen trắng chụp người đàn ông, và tấm ảnh rực rỡ sắc màu chụp bà nội.
Triệu Lan Hương sờ khung kính thủy tinh, người đàn ông mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn trong ảnh cực kỳ phong độ, ánh mắt lạnh lùng có ngạo khí, hình thức quần áo, và kiểu tóc của người đàn ông khiến Triệu Lan Hương dễ dàng nhận ra đây là ảnh chụp thời dân quốc. Cô không nhịn được khen ngợi: “Vẻ ngoài của anh có điểm giống ông nội, đều rất đẹp trai.”
Hạ Tùng Bách không tán đồng, hừ một tiếng: “Anh đẹp trai hơn ông ấy, là bà nội nói.”
Triệu Lan Hương lại nhìn chăm chú vào khuôn mặt hiền từ của bà nội bên cạnh, năm này qua năm khác cô thường xuyên lau khung ảnh cho bà ấy, bà ấy đã từng trải qua tám năm kháng chiến gian khổ, phải chịu đựng thời kỳ cách mạng văn hóa gian nan mười năm, một tay nuôi nấng cháu trai cháu gái. Sau khi Hạ Tùng Bách vào tù, bà dùng lực lượng bản thân gánh vác cả gia đình, là vị nữ cường nhân dũng cảm không thể nghi ngờ gì.
Triệu Lan Hương rất nuối tiếc vì đời này chưa được gặp bà ấy, nếu cô có thể quen biế Hạ Tùng Bách sớm hơn một năm, khả năng còn có thể gặp mặt bà ấy một lần.
Cô nói với Hạ Tùng Bách: “Nếu em mở cửa hàng sớm một chút, có lẽ đã có thể quen biết bà nội, nói không chừng còn có thể gặp mặt một lần.”
Hạ Tùng Bách không nói gì, chỉ yên lặng nhìn ảnh bà nội nói thầm trong lòng: “Bà nội, bà ở trên trời có nhìn thấy cô ấy không? Không thấy được cũng không sao, kiếp sau hai người sẽ còn gặp lại. Vì hạnh phúc của cháu trai, bà nội phải phụ hộ cho Lan Hương nhé, phù hộ cho cô ấy khỏe mạnh, không bệnh không tai.”
Hạ Tùng Bách rất lo lắng cho sức khỏe của Triệu Lan Hương, mỗi nửa năm đều kiểm tra thân thể toàn diện một lần. Triệu Lan Hương cũng kéo anh kiểm tra theo, kết quả không ngoài dự đoán, mấy năm trước cô sinh non đã bị thương thân thể, sau đó còn không cẩn thận điều dưỡng, cho nên mầm bệnh không dứt. Còn anh từng trải qua tai ương mười lăm năm lao ngục, sức khỏe cũng không tốt lắm.
Hai người sức khỏe không tốt đành phải để ý lẫn nhau, cố gắng sống những ngày tháng dưỡng sinh khi về già. Vốn dĩ Hạ Tùng Bách mang tâm thái người già, hơn nữa đã từng trải qua cuộc sống già nua, hay lải nhải, trời lạnh bắt vợ phải mặc thêm quần áo ấm, trời nóng không cho cô ăn uống quá nhiều đồ lạnh. Lhi anh cố chấp cởi tất chân của Triệu Lan Hương ra, đổi thành quần giữ nhiệt, anh có thêm một biệt danh “Ông già”.
Hạ Tùng Bách bình tĩnh nói với vợ mình: “Già cũng được, ông già thành thục ổn trọng, kinh nghiệm phong phú, người trẻ tuổi còn kém xa.”
Chính anh cũng vô cùng khắc chế, không uống rượu, cũng không hút thuốc lá. Hạ Tùng Bách hiểu rất rõ tình trạng sức khỏe của bản thân, vất vả lắm mới được sống lại ở đời này, có lẽ hết đời này sẽ không còn kiếp sau nữa, những ngày tháng còn lại vô cùng quý giá, anh muốn nhân lúc mình còn sống, tận tình hưởng thụ thế giới hai người, làm bạn với cô, yêu thương cô.
Triệu Lan Hương đã từng cẩn thận hỏi anh: “Bây giờ trình độ chữa bệnh rất tiên tiến, bác sĩ nói nếu em phối hợp trị liệu, nói không chừng chúng ta vẫn có thể sinh một đứa...”
Trong mắt cô mang theo áy náy.
Con cái là phúc phận trời cao ban cho, đời này Triệu Lan Hương không có, Hạ Tùng Bách cũng không có. Nhưng Hạ Tùng Bách biết kiếp sau chắc chắn bọn họ sẽ có, còn là hai đứa, một đứa là Đường Đường, một đứa là Đại Hải.
Hai đứa đều bướng bỉnh, nhưng đều là đứa trẻ ngoan rất hiếu thảo, Hạ Tùng Bách vuốt ve mái tóc của vợ mình, cười nói: “Em không cần mạo hiểm vì anh.”
“Nếu anh muốn có con, cần gì phải chờ đến cái tuổi này?”
“Hơn nữa, nuôi con rất phiền phức, anh không muốn những ngày tháng còn lại của chúng ta đều hao phí trên người con cái, nuôi một đứa trẻ, ít nhất tổn hại mấy năm tuổi thọ.”
Triệu Lan Hương bị lời này của Hạ Tùng Bách làm cho dở khóc dở cười, cảm động đến mức nước mắt dâng đầy hốc mắt, trái tim vừa chua xót vừa ấm áp.
“Ngày tháng còn lại, chúng ta từ từ hưởng thụ.” Cô lẩm bẩm nói nhỏ.