Qua thêm vài tháng, mỗi ngày như một, ngày nào Hạ Tùng Bách cũng ôm một bó hoa tươi chờ cô tan làm.
Rất ít khi Triệu Lan Hương nhận hoa của anh, nhưng anh không hề nhụt chí. Người đàn ông này giống như không biết bị từ chối có nghĩa là gì, cho dù phải nhận đãi ngộ lạnh lùng cỡ nào, anh vẫn tốt tính nhận lấy toàn bộ, sau đó vẫn có thể tươi cười mang cơm trưa đến cửa hàng cho cô.
Anh dùng tư thái mạnh mẽ xâm nhập vào cuộc sống của Triệu Lan Hương, giống như từng giọt nước dần dần lấp kín không còn kẽ hở.
Hôm nay Hạ Tùng Bách lại tới, anh rửa sạch đũa đưa tới trước mặt Triệu Lan Hương: “Mau ăn đi, nhìn anh làm gì?”
Triệu Lan Hương nhìn anh, đôi mắt mỉm cười, lời từ chối dừng bên miệng, không nuốt xuống được cũng không phun ra được.
Hạ Tùng Bách nói: “Anh nghe chị Hứa trong cửa hàng nói, buổi trưa em thường xuyên ăn bánh bao đã nguội lạnh, như vậy không tốt cho sức khỏe đâu, nào nếm thử bánh bao nhân nước anh làm xem, vừa mới làm xong lập tức mang tới đây, bây giờ ăn vẫn còn rất nóng.”
Triệu Lan Hương nếm thử cơm gạo thơm mềm nhà anh nấu, ăn thử bánh bao nhân nước anh nói, còn nghe lời anh dịu dàng dặn dò.
“Đợi lát nữa mệt nhọc thì ngủ một giấc, đừng quá liều mạng, may quần áo nhiều quá dễ hỏng mắt.”
Triệu Lan Hương không nói gì cả, đợi cô ăn xong, Hạ Tùng Bách thu dọn hộp cơm dứt khoát ra về. Chị Hứa trong cửa hàng không nhịn được hâm mộ nói: “Tốt thật đó, ngày nào cũng đưa cơm đến.”
“Khi nào hai người kết hôn?”
Triệu Lan Hương đang uống nước, suýt nữa đã bị sặc.
Cô thở dài, nói với chị Hứa lại giống như đang tự nhủ: “Loại người như em sao có thể lại kết hôn.”
Cô nhớ tới sự thật mình không thể sinh con, mày nhăn lại, rất hiếm người đàn ông nào có thể chấp nhận chuyện không có con nối dõi, thật ra Triệu Lan Hương đã nói thẳng về hoàn cảnh của mình với Hạ Tùng Bách từ rất lâu rồi.
Khi ấy Hạ Tùng Bách rất khiếp sợ, cũng rất đau khổ, tuy rằng hôm sau anh vẫn tới đón cô như cũ, nhưng sau lần đó lại bắt đầu quan tâm tới sức khỏe của cô.
Chị Hứa nói: “Vẻ ngoài của cậu ta rất giống người trên báo kia... A, là ông chủ công ty địa ốc, nhưng là không nhiều tiền bằng người ta.”
“Có điều dẫn theo ra ngoài cũng rất có thể diện, tuy rằng điều kiện kinh tế của cậu ta không tốt bằng chồng trước em, nhưng hơn ở điểm biết quan tâm. Phụ nữa ấy mà, phải tìm được người tri kỉ biết củi gạo dầu muối, biết ấm biết lạnh là tốt nhất. Nếu cậu ta có lòng đưa cơm tròn một năm, em thử chấp nhận cậu ta đi. Thời buổi này đàn ông tốt không dễ tìm lắm.”
“Hiện giờ đâu còn giống niên đại của chúng ta ngày xưa, cuộc sống nghèo khổ thật nhưng vẫn vui vẻ, ăn no mặc ấm là chuyện quan trọng nhất. Bây giờ người có tiền, tậm địa cũng nhiều gian xảo. Cách vách nhà chị có cô bé, suốt ngày trang điểm xinh đẹp làm bồ nhí của người khác, bị vợ người ta tìm tới tận cửa còn không biết xấu hổ, đúng là mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh. Chị nói em đó, nhân lúc tuổi còn chưa lớn, gặp được người tốt thì gả cho người ta, cậu ta đối xử với em khá tốt.”
Ngón tay Triệu Lan Hương nhẹ nhàng vuốt ve bồn hoa sơn chi trên bàn, nụ hoa tinh xảo mỹ lệ giống cô gái nhỏ ngượng ngùng, duyên dáng yêu kiều, tản ra mùi hương thoang thoảng.
Thấy cô cúi đầu, trầm mặc không nói gì, chị Hứa âm thầm vui vẻ.
Hạ Tùng Bách đưa cơm tròn một năm, vào ngày sinh nhật cô, anh thuê trọn tòa nhà chọc trời cao nhất thành phố G, b.ắ.n pháo hoa lộng lẫy đầy trời để chúc mừng. Pháo hoa rất đẹp, nhưng ngắn ngủi mau tan, vội vàng giống như cuộc đời cô. Triệu Lan Hương nhớ tới đoạn hôn nhân mười mấy năm của mình, không có gì đáng để khen, hiện giờ nghĩ lại thế mà cũng không kể ra được kỉ niệm nào đáng nhớ.
Cô không hy vọng nửa đời sau bị chôn vùi trong hôn nhân nhạt nhẽo như vậy, nhưng mà nếu đối tượng là Hạ Tùng Bách, cô cảm thấy cô nguyện ý nếm thử một lần nữa, Đúng lúc, anh cũng đã đưa cơm tròn một năm.
Hạ Tùng Bách vẫn chuẩn bị hoa hồng như cũ, đưa cho Triệu Lan Hương, không nhịn được cười nói: “Anh luôn tặng hoa cho em, khả năng em cũng chán rồi, nhưng mà ngày đặc biệt thế này không thể thiếu nó được, em nhận lấy nó đi.”
Anh dịu dàng chăm chú nhìn vào khuôn mặt trắng như tuyết của cô, tuy rằng tuổi xuân đã qua đi, nhưng trong mắt anh, cô vẫn xinh đẹp như cũ, ngay cả sợi tóc cũng mang theo hương vị ngọt ngào.
Hạ Tùng Bách nói: “Anh hy vọng nửa đời sau mỗi năm đều như hôm nay, đều đón sinh nhật cùng em.”
Triệu Lan Hương lấy ra chiếc nhẫn kim cương tinh xảo từ trong bó hoa hồng, chậm rãi vươn tay ra, chiếc nhẫn lạnh lẽo từ từ đeo lên ngón áp út trên tay cô.
Hạ Tùng Bách nhìn cô, ánh mắt dịu dàng, trái tim như sắp tan chảy, ấm áp đến mức hốc mắt có chút ướt át, anh ôm cô nói: “Cảm ơn em, vẫn bằng lòng tin tưởng anh.”
“Anh sẽ cố gắng để em sống hạnh phúc.”