{{ msgSearch }}

Chương 348: Phiên ngoại – Kiếp trước 28

Thập Niên 70: Bạch Phú Mỹ

Tố Muội Bình Sinh 1086 Chữ 03/01/2025 22:24:54

Sau khi băng bó miệng vết thương xong, Hạ Tùng Bách mỉm cười tạm biệt, biết tiến biết lùi, không ham chiến chút nào, giống như câu nói xúc động trong con hẻm tiêu điều kia chỉ là ảo giác.

Nhưng mà trong lòng Hạ Tùng Bách lại không hề bình tĩnh giống những gì anh thể hiện ra bên ngoài, bởi vì người anh đang đối mặt là cô. Hạ Tùng Bách luôn luôn không nhịn được thầm nghĩ cho cô, cô là một người phụ nữ đã ly hôn, cuộc sống không dễ dàng, nếu anh có hành vi cử chỉ nào đó không ổn, chọc cô không vui, kết quả bước tiếp theo sẽ càng gian nan hơn.

Nhưng Hạ Tùng Bách nghĩ lại, năm đó khi ở nông thôn cô ép sát anh từng bước, hoạt bát đáng yêu như vậy, khiến anh không thể không khuất phục. Nhớ đến điều ấy Hạ Tùng Bách lại không nhịn được bật cười.

Tình yêu là xằng bậy, cũng là khắc chế.

Anh bắt đầu chuẩn bị ra tay, đầu tiên là tặng hoa cho cô. Thứ hai tặng hoa sơn trà, thứ ba tặng hoa sơn chi, thứ tư, thứ năm, thứ sáu... MỖi ngày anh đều ôm một bó hoa tươi nhất đến đón cô tan làm. Bởi vì lo sợ cô sẽ bối rối, Hạ Tùng Bách vô cùng tự giác đứng ở góc đường, yên lặng, cam tâm tình nguyện chờ người.

Bởi vậy Triệu Lan Hương từng thay đổi tuyến đường về nhà, hoặc kéo dài thời gian tan làm tới đêm khuyên, muốn tránh mặt anh, nhưng mà sau vài lần, Hạ Tùng Bách vẫn chặn được cô.

Anh rất tự nhiên đưa bó hoa sơn chi nhỏ màu trắng tinh tới trước mặt cô, hơi mỉm cười, nói: “Sau này đừng về nhà muộn như vậy, em tan làm muộn, không an toàn.”

“Anh đưa em một đoạn đường nhé, có người đi cùng sẽ yên tâm hơn.”

Gió xuân se lạnh, giữa đêm khuya có một câu nói quan tâm ấm áp như vậy, khiến người ta không nhịn được cũng thấy ấm lòng,

Nhưng đêm khuya để người đàn ông có ý đồ đi theo mình, càng không an toàn hơn. Nhưng mà con người Hạ Tùng Bách lại mang khí chất ấm áp như vậy, sâu trong ánh mắt còn mang theo sự dịu dàng, Triệu Lan Hương không có cách nào gắn anh và hai chữ nguy hiểm lại với nhau.

Khi nhìn thấy anh, cô nhớ tới có một ngày sau giờ ngọ, anh từng ngâm câu thơ kia để an ủi cô. Anh khiêm tốn, anh bao dung, giống một người đàn ông lớn tuổi dùng kiên nhẫn và dịu dàng vô tận để theo đuổi cô.

Không nhanh không chậm, kiên nhẫn mười phần, ấm áp giống như mưa xuân tháng ba, gột rửa trái tim người khác.

Vẻ lạnh lùng trên mặt Triệu Lan Hương dần phai nhạt, một lúc lâu sau giọng nói cứng rắn trở nên dịu dàng hơn, cô nói: “Xin lỗi.”

Hạ Tùng Bách chăm chú nhìn vào khuôn mặt cô, khẽ mỉm cười.

“Anh chỉ muốn đối xử tốt với em thôi, không phải đòi hỏi thứ gì từ em, nếu em cảm thấy anh tốt vậy thì ở bên nhau. Nếu cảm thấy không tốt, em cứ việc không để ý đến anh, thậm chí nổi giận với anh, chỉ là... Anh hy vọng em có thể suy xét đến anh.”

Lời tốt lời xấu tất cả đều do một mình anh nói, Triệu Lan Hương chỉ cảm thấy vô thố và mê mang.

Cô nhét lại bó hoa vào trong tay anh, lắc đầu.

Triệu Lan Hương nói: “Anh là người tốt, nhưng tôi không có ý định kết hôn nữa, anh có thể tìm được người bạn gái khác càng tốt hơn.”

Đột nhiên không kịp phòng ngừa bị phát “Thẻ người tốt”, Hạ Tùng Bách không nhịn được bật cười, anh nhấc đôi chân dài bước nhanh về phía trước, đuổi kịp cô, giọng nói vô cùng chắc chắn: “Vậy thì có ích gì, người anh thích chính là em.”

Hạ Tùng Bách đưa cô đến dưới lầu, lời anh nói bị gió đêm lạnh lẽo thổi qua có chút trầm thấp, nghe như tiếng nước chảy róc rách của băng tan khi mùa xuân ấm áp tràn về, ấm áp ngoài ý muốn.

“Nếu đời này anh có thể gặp em sớm hơn một chút, anh nhất định sẽ quý trọng em, sẽ mạnh hơn Tưởng Kiến Quân trăm lần. Không khiến em chịu khổ, bị liên lụy. Em thích làm gì cứ việc làm, anh phụ trách kiếm tiền nuôi gia đình, việc nhà anh làm hết, quyết không để em nhọc lòng, em nhìn anh, nói chuyện với anh là được rồi. Anh sẽ tôn trọng lựa chọn của em, em thích cắm hoa nhiều hơn thiết kế, thích xuống bếp, thích ăn, anh sẽ cố gắng ủng hộ sở thích của em. Ở nhà anh đều nghe lời em, ra bên ngoài chúng ta cùng nhau thương lượng. hiện giờ anh còn đang tuổi tráng niên, vẫn còn chút sức lực quản lý công ty thêm vài năm nữa, đợi sau khi về hưu chúng ta có thể cùng đi du lịch, ngắm trọn thế giới này.”

“Mặc dù chúng ta đều đã không còn trẻ, nhưng chúng ta còn nửa đời sau rất dài, nửa đời trước anh lạc đường không tìm được em, bây giờ anh đã tới, xin em cẩn thận suy xét anh một chút có được không?”

Triệu Lan Hương nghe xong lời nói rất dài này, không thể không nói tương lai anh miêu tả rất mê người, khiến người ta khao khát, cũng khiến cô có chút cảm động.

Cô nghẹn ngào nói: “Cảm ơn anh, thật sự cảm ơn anh đã nói những lời này với tôi.”

“Nhưng mà... Tôi không được, tôi không tốt, anh đi đi...”

Triệu Lan Hương nói xong nước mắt đột nhiên chảy xuống ào ào, nước mắt trong suốt rớt trên mặt Hạ Tùng Bách, rơi trên mặt đất, giống như dung nham rót vào trái tim anh.

Ngọn lửa thiêu đốt, nóng đến mức khó chịu.

Hạ Tùng Bách duỗi tay ôm cô vào trong lòng, nhẹ nhàng vỗ về cô, dịu dàng dỗ dành: “Đừng khóc.”

“Nếu những lời anh nói khiến em khổ sở, anh xin lỗi em, xin lỗi em Lan Hương.”

Xin lỗi, anh tới muộn như vậy, khiến em chịu nhiều đau khổ.

Sưu Tầm, 03/01/2025 22:24:54

Lượt xem: 4

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện