Thẩm Vụ không nói gì, hứn đến gần ta, đưa tay vừa tự nhiên vừa tùy ý kéo chăn đắp lại cho ta, dưới ánh mắt kinh hãi của ta, hắn thản nhiên ra lệnh:
"Mấy ngày này ngươi cứ ở lại Dưỡng Tâm điện."
Dưỡng Tâm điện? !
Chiếc giường dưới người vào lúc này như thể có đầy đinh nhọn.
Đồng tử ta co rút lại, vùng vẫy định bật dậy, nhưng bị cổ tay Thẩm Vụ ấn xuống.
Sức lực hắn rất lớn, khiến ta không thể động đậy, hơn nữa, cử chỉ này còn kéo hắn lại gần hơn nữa.
Mũi ta ngửi thấy mùi hương nhạt thoang thoảng từ người Thẩm Vụ, mang theo một mùi hương không hiểu sao khiến người ta cảm thấy an tâm.
Thái y đã lặng lẽ lui ra ngoài.
Ta thận trọng: "Bệ hạ, như vậy không hay lắm phải không?"
"Là ta không đúng."
Thẩm Vụ vội vàng ngắt lời ta, bản thân hắn vốn có gương mặt cực kỳ sắc sảo, đuôi mắt ửng đỏ, sắc mặt hơi tái nhợt nhìn ta.
Chữ "ta" khiến ta hơi ngỡ ngàng.
Một Thẩm Vụ như thế này quả thực hiếm thấy.
Trong đầu ta chợt lóe lên một hình ảnh.
Là một Thẩm Vụ đang cười mà ta chưa từng thấy.
Ta trợn tròn mắt, hình ảnh không thuộc về ký ức lóe lên rồi biến mất, muốn bắt lại nhưng không còn dấu vết.
Không hiểu sao, ta vô thức đưa tay chạm vào vạt áo của Thẩm Vụ.
Giây sau, tay ta bị hắn nắm chặt.
Ta giật mình.
"Bệ hạ, ngài không sao chứ?"
Hắn đang run, bàn tay nắm lấy ta đang run.
Mặc dù trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng mồ hôi lạnh trên trán và gân xanh nổi trên cổ tay đã bộc lộ sự khác thường của hắn lúc này.
Trạng thái của Thẩm Vụ không ổn.
Ta lập tức định nhảy xuống gọi Thái y, nhưng Thẩm Vụ ngăn ta lại.
Hơi thở của hắn dần bình ổn, như thể vừa rồi chỉ là ảo giác của ta, cuối cùng hắn đặt ánh mắt lên người ta.
"Tạ khanh, đã là mệnh quan triều đình, phải biết chăm sóc bản thân. Bây giờ, ngươi phải ở lại đây."
. . .
Ta buồn chán ở lại Dưỡng Tâm điện.
Trong điện đốt loại than bạc tốt nhất, cung nữ ra vào, họ coi như không thấy sự tồn tại của ta.
Ta muốn ra ngoài, nhưng được thông báo rằng nếu không có sự cho phép của bệ hạ, Tạ đại nhân không được ra ngoài.
Ta: ". . ."
Biến tướng của giam lỏng!
Ta tức giận nghĩ, đợi ta ra ngoài, nhất định phải dâng tấu nghiêm khắc chỉ trích Thẩm Vụ, nhưng giây sau lại không nhịn được khuất phục trước món ăn của Ngự thiện phòng.
Mì sợi, vịt bát bảo, chân giò đường phèn, thậm chí còn có cả khoai lang nướng đã hứa, hắn đều sai người mang đến.
Chết tiệt, đây quả thực là một thử thách lớn đối với một vị quan triều đình có tính cách kiên định như ta.
Ta giận dữ gặm đùi vịt.
Nghĩ bụng, Thẩm Vụ quả là biết cách nắm thóp ta.
12
Nửa tháng này, mỗi khi tan triều Thẩm Vụ đều "tiện đường" ghé qua Dưỡng tâm điện thăm người bệnh ốm yếu là ta, kiểm tra thức ăn và hoạt động của ta.
Vô cùng nghiêm khắc, còn đáng sợ hơn cả phu tử dạy học ở Đông cung ngày trước.
"Tại sao không uống thuốc?"
Thẩm Vụ rất bình tĩnh.
"Thần đã khỏe rồi." Ta né tránh ánh mắt: "Thần thấy thần không. . ."
Thái y kinh hãi: "Thân thể Tạ đại nhân ngàn thương trăm lỗ, tuyệt đối không thể ngừng thuốc!"
Ta: ". . ."
Ngàn, thương, trăm, lỗ.
Thẩm Vụ tự mình theo dõi ta uống thuốc.
Ta không thể trốn, đành phải đau khổ làm theo.
Trên đời này chắc chắn không có ai phiền phức hơn Tạ Thiên Chiêu, vừa sợ lạnh vừa sợ đắng.
Thẩm Vụ bận rộn việc triều chính, nhưng nhất định phải nhìn ta uống hết bát thuốc mới rời đi.
Ta l.i.ế.m vị đắng trên đầu lưỡi, không khỏi thầm than, Thẩm Vụ là một vị Đế vương hoàn hảo, có một vẻ đẹp lạnh lùng khó gần.
Trong lúc ủ rũ, bỗng thấy một tiểu cung nữ bưng mứt quả chạy vào.
Nàng ấy líu lo nói: "Bệ hạ dặn dò, đại nhân mỗi ngày chỉ được ăn hai viên, còn nói không được ăn vụng."
Nói xong còn chăm chú nhìn ta không chớp mắt, dường như muốn tuân theo mệnh lệnh của bệ hạ đến cùng.