{{ msgSearch }}

Phần 7

Tạ Tướng Nổi Tiếng đương Triều Lại Là Nữ Tử

Móng Vuốt Nhỏ 759 Chữ 05/01/2025 22:35:35

"Cẩn thận một chút, đất trơn."

Vu bá mang rượu ấm đến cho ta, ông ấy đứng ở cửa, đột nhiên nói với ta: "Tiểu thư lại đi xem hoa đăng à?"

"Tết hoa đăng năm nay khá náo nhiệt." Ta nhấp một ngụm rượu: "Bệ hạ cũng khá vui vẻ — phải không?"

Ta do dự.

Thẩm Vụ hôm nay có chút khác lạ. Cụ thể khác ở đâu, ta suy nghĩ kỹ, nhưng như có một luồng uất khí nghẹn trong lồng ngực, làm sao cũng không nói ra được.

Ta lắc đầu, tính cách Thẩm Vụ thất thường, lại có một vị quan tốt như ta kiên nhẫn bên cạnh hắn, không rời nửa bước.

Số mệnh hắn thật tốt. Nếu không phải vì sự quan tâm của tiên hoàng đối với ta trước khi băng hà, ta nhất định không —

Khoan đã.

Ta do dự một chút.

Nhưng ta chỉ là một thư đồng của Thái tử, tại sao lại cùng có mặt bên giường bệnh của tiên hoàng, lại tại sao được tiên hoàng ủy thác?

Đoạn ký ức về quá khứ này mờ nhạt, chỉ có vẻ mặt bệnh tật của tiên hoàng và lời dặn dò chân thành tha thiết ta ghi nhớ trong lòng.

Khi tiên hoàng bệnh nặng, Thẩm Vụ là Thái tử có ở bên cạnh hay không, ta lại hoàn toàn không nhớ rõ. Rất nhiều chi tiết vụn vặt dường như cùng lúc tan biến.

Sau khi rầu rĩ suy nghĩ nghiêm túc một lúc lâu, ta đã nghĩ ra một kết luận.

Nhất định là do tài năng của ta quá xuất chúng, đến nỗi ngay cả tiên hoàng cũng cho rằng triều đình không thể bỏ lỡ nhân tài như thế này.

Ta nói mà, có được ta là do Thẩm Vụ tốt số đấy.

9

Mỗi lần đông về, ta luôn sợ lạnh hơn người thường.

Vu bá nói đây là chứng bệnh cũ của ta.

Lạ thật, cũng không biết căn bệnh này từ đâu mà có.

Để che giấu giới tính thật, quan phục của ta may rộng hơn một chút, khoác lên người trông như đang quấn bao tải, gió từ lòng bàn chân thổi vào, lạnh đến nỗi ta phải run rẩy.

Ta vừa vào triều, cảm thấy lạnh quá nên rụt cổ lại như rùa.

Đồng liêu bên cạnh thì thầm: "Tạ đại nhân, Tạ đại nhân. . ."

Ta run lẩy bẩy, vô thức lắc đầu: "Không lạnh không lạnh."

Đồng liêu: ". . . không phải, là bệ hạ gọi ngươi."

Ta: ". . ."

Thẩm Vụ nhíu mày nhìn ta chằm chằm.

"Tạ Thiên Chiêu."

10

Ta ôm lò sưởi, lầm bầm đứng trong đám đông, trong lòng có chút bực bội.

Quan viên nào đi chầu mà lại mang lò sưởi, còn mặc như bánh chưng thế này chứ? Lớp quan phục bên ngoài quấn như vỏ bánh chưng, xấu không thể tả.

Nhưng Thẩm Vụ nói, không mặc như vậy thì không được vào triều.

Ta nhảy dựng lên, ai thích mặc đồ xấu xí thế này thì mặc!

Ban đầu ta định nói "không vào thì thôi", nhưng lời đến miệng lại chuyển hướng, không vào triều sẽ bị trừ bổng lộc.

Chết tiệt, vốn đã chẳng có tiền.

Ta biết co biết duỗi.

Dưới ánh mắt thập thò của đồng liêu, ta càng rụt đầu xuống thấp hơn, càng nghĩ càng buồn, người thì ở triều nhưng hồn đã bay về kho bạc nhà mình rồi.

Ta đã tích góp được bao nhiêu tiền? Phải có bao nhiêu tiền mới có thể cáo lão hoàn hương?

Một thỏi bạc, hai thỏi bạc, ba thỏi bạc. . .

Đếm tới đếm lui, cơn buồn ngủ ập đến.

Mi mắt dần nặng trĩu, sụp xuống, ta vỗ vỗ đầu, vẫn cứ mơ màng.

Cảnh tượng trước mắt bắt đầu mờ dần, trong giây phút mất ý thức, ta nghe thấy có người gọi ta, gọi rất gấp gáp.

11

Cơn sốt này đến rất dữ dội.

Ta không mở nổi mắt, những tiếng ồn ào bận rộn xung quanh mơ hồ truyền vào tai.

Có cung nữ, có ngự y, còn có. . .

Ta mơ màng vểnh tai lên nghe kỹ hơn, giọng Thẩm Vụ rất dễ nhận ra, có vẻ như hắn đang nói gì đó với Thái y, ta nghe không rõ lắm.

Khi tỉnh lại lần nữa, trời đã tối.

Bộ y phục màu đen ấy quen thuộc đến không thể quen hơn.

"Tỉnh rồi?"

Ta lặng lẽ nhích vào trong giường thêm hai tấc.

Việc gì mà phải làm phiền bệ hạ đích thân đến đây?

Thái yrun rẩy đứng một bên.

"Bệ hạ, Tạ đại nhân thể hư suy nhược, có lẽ là chịu lạnh quá nhiều ngày rồi."

Sưu Tầm, 05/01/2025 22:35:35

Lượt xem: 0

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện