Ăn vụng gì chứ? Thẩm Vụ hắn xem ta là người thế nào? Làm sao ta có thể—
"Bệ hạ rất quan tâm đến đại nhân đó."
Tiểu cung nữ ôm mặt cười tươi rói.
Ta l.i.ế.m l.i.ế.m môi khô do sốt cao, mất tự nhiên "ờ" một tiếng.
Thẩm Vụ quan tâm ta, đương nhiên là vì ta là mệnh quan triều đình.
13
Trời càng lạnh hơn.
Mỗi năm qua tháng Chạp, ta phải về nhà thắp hương trước bài vị của cha mẹ.
Thẩm Vụ nghe xong lời thỉnh cầu của ta, hồi lâu mới nói:
"Tạ Tướng quân và Tạ phu nhân là trụ cột của Đại Ninh."
Ai cũng biết ở kinh thành có một Tạ phủ, trong Tạ phủ có một vị Tạ tướng trẻ tuổi, nhưng không ai biết cha mẹ ta thực ra xuất thân từ võ tướng.
Ta sinh ra trong một gia đình võ tướng, đáng tiếc chỉ có một thân thể yếu ớt, không thể kế thừa y bát của họ là một trong số ít những điều tiếc ta là điều ta nuối tiếc nhất.
Ta nhớ cha mẹ, nhưng cũng không biết bắt đầu nhớ từ đâu.
Diện mạo, tính cách, cách xử sự của họ, hay là cảnh tượng khi họ qua đời.
Dường như chỉ còn lại hai bóng hình cao lớn.
Trí nhớ càng ngày càng kém.
Ta thầm lẩm bẩm.
"Nếu cha biết thần bây giờ trở thành một quan văn, chắc sẽ nói thần làm ô danh môn hộ."
Thẩm Vụ ngắt lời ta, khẳng định:
"Không đâu."
Hắn nhìn ta chăm chú.
"Tạ Thiên Chiêu, đây là lần cuối cùng, trẫm không muốn nghe những lời như vậy nữa."
Ta hơi ngỡ ngàng.
Một lúc lâu sau, ủ rũ "ờ" một tiếng.
14
Vu bá đi cùng ta quỳ lạy trong từ đường.
Ông ấy đã già lắm rồi.
Nếp nhăn trên mặt càng ngày càng nhiều trong sương gió mưa tuyết, nhưng nhắc đến cha mẹ, đôi mắt đục ngầu lại sáng trong hơn nhiều, tinh thần minh mẫn.
"Tướng quân và phu nhân là những người đỉnh thiên lập địa."
Đỉnh thiên lập địa.
Ta cố gắng nhớ lại hình dáng trong ký ức, nhưng dù cố gắng thế nào cũng vô ích.
Ta có chút nản lòng.
Vu bá nhận ra tâm trạng ủ rũ của ta.
Ông ấy dịu dàng nói: "Họ rất yêu tiểu thư."
Rất yêu ta—
Ban đêm, ta gặp một cơn ác mộng.
Cảm giác ngạt thở khi chìm trong nước rất thật.
Trong mơ, trước mắt ta là một mảng sáng lấp lánh, có người ấn đầu ta xuống, nói: "Đến lượt ngươi rồi."
Khi tỉnh dậy tay chân ta lạnh cóng, vẫn còn sợ hãi.
15
Ngày hôm sau, triều đường náo loạn.
Thẩm Vụ muốn tấn công Nam Thiệu.
Động tĩnh ở biên cương đã lớn dần, Nam Thiệu không đủ yên phận, nhưng cũng chưa đến mức cần phải tấn công.
Nuôi quân ngàn ngày dùng quân một giờ, Thẩm Vụ không chút do dự đưa ra quyết định.
Ta vừa mới khỏi bệnh, lại bị cơn ác mộng hôm qua ám ảnh, nhất thời chưa kịp phản ứng.
Một vị quan trẻ tuổi không nói hai lời đẩy ta.
"Ngươi mau khuyên bệ hạ đi!"
Ta bị đẩy lảo đảo, ánh mắt Thẩm Vụ lập tức như kim nhọn khóa chặt người đó.
Hắn u ám nhìn người đó, vẫy tay lôi thẳng người xuống.
Bên ngoài điện vang lên tiếng kêu thảm thiết, triều đường vốn đang xì xào bàn tán liền im bặt.
Lâm Hành vừa từ Giang Nam về, bị cảnh tượng này dọa không nhẹ.
Hắn ta ghé đến bên ta thì thầm:
"Tạ tướng, lần này không ôm cột nữa chứ?"
Có thể thấy, hắn ta có chút lo lắng ta lên đó cũng sẽ bị lôi đi, dù sao Thẩm Vụ có vẻ như muốn làm thật.
Ta trịnh trọng gật đầu.
"Tiên hoàng ngự giá thân chinh, Nam Thiệu chủ động cầu hòa."
Trong đại điện có thể nghe rõ cả tiếng kim rơi, Thẩm Vụ cười lạnh:
"Đừng quên, sau khi tiên hoàng khải hoàn hồi triều ai là kẻ xé bỏ hòa ước, lại khiêu khích Đại Ninh."
Là Nam Thiệu.
Trận chiến đó là đánh lén, quân đội Đại Ninh tổn thất thảm trọng.
Ta co rút đầu ngón tay, nhớ đến ghi chép trong sử sách vẫn đang còn.
"Thiên Đức năm hai mươi tám, Tạ Tùng Xuyên tử trận."
Tạ Tùng Xuyên là cha của ta.
Sách sử ghi rõ ràng trắng đen.
Ông ấy c.h.ế.t ở biên cương, c.h.ế.t trong trận đánh lén của Nam Thiệu đó.
Ta có lòng riêng, ta không muốn ngăn cản Thẩm Vụ.