Thảo nào, khi vào triều ánh mắt của ông ấy như có như không rơi trên người ta, sau khi hạ triều còn đi song song với ta một lúc lâu, lúc đó vẻ mặt ông ấy vô cùng cao thâm, vỗ vai ta đầy tán thưởng.
Lúc đó ta nói gì nhỉ?
Ta kinh ngạc nói: "Vu đại nhân đi đứng nhanh nhẹn thế nhỉ? Tốc độ ngang với ta luôn. Thân thể ngài khỏe mạnh thế này, nhìn không ra luôn đó!"
Râu Vu Trường Minh run run.
Thẩm Vụ tuyên bố hạ triều, ta chắc chắn phải dẫn đầu chạy lên trước, ai ở tiền triều mà chẳng biết Tạ Thiên Chiêu ngày nào cũng như bôi dầu dưới chân chạy nhanh như bay, chẳng mấy ai theo kịp bước chân của ta.
Nên cũng không thể trách ta kinh ngạc khi thấy Vu Trường Minh tóc hoa râm đã sáu bảy mươi tuổi lại đi song song với ta.
Lâm Hành hài lòng ra về, để lại ta một mình trầm tư trong phủ.
Có ta ở đây, Thẩm Vụ có thể trở thành minh quân.
Vu Trường Minh đúng là lấy cái đầu của ta để đùa với cảnh cửa địa ngục.
4
Thẩm Vụ lại sai người bắt ta vào Ngự thư phòng.
Mấy cành non cắm trong bình sứ men trắng trước án đàn hương, vô cùng tao nhã, thoáng xua tan úc khí trên người của Thẩm Vụ.
Cởi bỏ bộ long bào cồng kềnh, bàn tay mảnh khảnh dưới ống tay áo thường phục của đế vương từ tốn lật xem sổ con, hồi lâu cũng không liếc nhìn ta lấy một cái.
Người thường đã sớm bị tiếng sổ con va chạm dọa đến không dám nhúc nhích.
Ta tuy cũng sợ, nhưng đứng lâu quá, buồn chán chiến thắng nỗi sợ, ta không nhịn được liếc mắt lung tung, lén đếm số sổ con trong tay Thẩm Vụ.
Cái mỏng kia, nét chữ có vẻ không tệ, hẳn là ý kiến tóm tắt ngắn gọn của vị lão thần nào đó.
Cái dày kia, chữ viết ngay ngắn, có lẽ là quan viên trẻ tuổi đầy nhiệt huyết mới lên triều.
Cái kia. . .
Sổ con trong tay Thẩm Vụ trông vô cùng quen mắt, phía trên vết mực loang lổ, sửa đi sửa lại, vẽ vời lung tung, còn bị gấp thành nếp xấu xí.
"Tạ Thiên Chiêu."
Thẩm Vụ nhấc mí mắt nhìn ta.
Ta tinh thần phấn chấn.
"Thần có mặt."
"Trẫm nghe nói ngươi từng học thư pháp với đại nho Giang Nam?"
Ta rụt rè đáp: "Đúng vậy."
"Vậy sao ngươi lại dâng cái thứ xấu ma chê quỷ hờn này cho trẫm?"
Hắn cười lạnh một tiếng, không khách sáo ném thứ xấu xí trong tay xuống chân ta.
Thảo nào thấy quen mắt, hóa ra là sổ con của ta.
Cuối cùng ta ôm nỗi hận bị Thẩm Vụ giữ lại phạt chép sách.
Khi còn bé ta làm thư đồng cho Thái tử, vì chữ xấu, lòng bàn tay ngày nào cũng ăn thước của tiên sinh. Có ta làm đối chiếu, tình phụ tử của tiên hoàng dành cho Thẩm Vụ nhiều thêm mấy phần, dù sao cũng khiến nhi tử của ông ấy trông có vẻ xuất sắc hơn hẳn.
Khi đó Thẩm Vụ là một tiểu thiếu niên trắng trẻo sạch sẽ, sau giờ học hắn tìm được ta trong góc, lau nước mắt cho ta, khẽ nói với ta, hắn thấy chữ của ta rất đẹp.
. . .
Cái tên Thẩm Vụ lòng dạ độc ác này.
Ta vừa chép vừa nghĩ, càng nghĩ càng đau lòng, càng đau lòng viết càng xấu.
Thẩm Vụ ở bên cạnh im lặng đã lâu bỗng lên tiếng:
"Phủ đệ của Tạ khanh gần đây rất náo nhiệt?"
Ta bực bội chọc cán bút, miệng nhanh hơn não: "Bệ hạ nói gì vậy? Nơi ở của thần dù có náo nhiệt thế nào cũng đâu bằng lúc lâm triều của ngài chứ?"
Thẩm Vụ im lặng một lúc. Lát sau, hắn lạnh lùng nói: "Nhưng trẫm không biết từ khi nào mà quan hệ giữa Tạ khanh và Lâm Thị lang lại thắm thiết đến vậy. Đàm đạo thâu đêm? Không ngủ không nghỉ? Hay trẫm xây riêng cho hai ngươi một gian phủ nhé?"
Ta giật mình gác bút.
Theo lý thuyết ta gặp gỡ đồng liêu, uống rượu tán gẫu cũng đâu phải là đang kéo bè kết phái, lẽ ra không có vấn đề gì cả, nhưng gần đây khoác lác trước mặt Lâm Hành nhiều quá, bị Thẩm Vụ nhắc đến khiến ta cực kỳ chột dạ.
Hay là hắn biết ta khoác lác gì rồi?