{{ msgSearch }}

Phần 4

Tạ Tướng Nổi Tiếng đương Triều Lại Là Nữ Tử

Móng Vuốt Nhỏ 763 Chữ 05/01/2025 22:35:35

Ta ấp úng: "Thần với Lâm Thị lang mới gặp đã thân, chính là tri kỷ."

Thẩm Vụ cụp mắt, nhẹ giọng lặp lại hai chữ "tri kỷ".

Không đầu không đuôi, cái tên Thẩm Vụ này thật là kỳ lạ. Lên ngôi rồi tính tình lại trở nên quái gở, chẳng còn đáng yêu như hồi nhỏ chút nào.

Đêm lạnh như nước, ngoài cửa cung càng thêm tĩnh mịch trầm lặng, ta díu mi mắt, chống đầu chờ Thẩm Vụ tha cho về phủ.

Ngáp dần ngáp dần lại hết buồn ngủ, ta nhận ra một vấn đề nghiêm trọng.

Sao Thẩm Vụ lại biết ai đã ra vào nhà ta?

Hắn phái ám vệ theo dõi ta ư?

Ta giật mình, lén lút thò đầu nhìn vào, thấy Thẩm Vụ vẫn đang phê duyệt tấu chương. Hắn khép hờ mắt, giữa đôi mày hiện lên vài phần mệt mỏi, rất khác với vẻ cao ngạo của một đế vương nắm quyền sinh sát trong tay lúc ban ngày.

Sau một hồi giằng co, ta chán nản rút đầu về.

Thôi được rồi, Hoàng đế lo lắng các quan triều đình tạo phản cũng là chuyện bình thường.

Hắn đã là Hoàng đế rồi, cứ để mặc hắn đi.

5

Hôm sau Lâm Hành nhận được thánh chỉ.

Thẩm Vụ xoay xoay chiếc nhẫn ngọc, giọng nói lạnh nhạt:

"Vùng Giang Nam đó, trẫm tin tưởng Lâm khanh, lần này cứ để Lâm khanh dẫn người đi vậy."

Lâm Hành cảm động đến rơi nước mắt, lập tức quỳ xuống dập đầu, tỏ vẻ mình nhất định không phụ lòng tin của thánh thượng.

Ta thèm thuồng không thôi.

Giang Nam béo bở đó!

Lâm Hành một tên nhãi con cũng được đi, tại sao ta lại không thể đi?

Khi Thẩm Vụ bảo Lâm Hành tự chọn đồng liêu phù hợp, ta hăng hái xung phong tiến lên -

"Tạ khanh." Thẩm Vụ khẽ mỉm cười: "Ở lại kinh thành giúp trẫm làm việc thật tốt."

Ta: ". . ."

Thất bại của bản thân tuy rất đáng buồn, nhưng thành công của đồng liêu còn khiến người ta đau lòng hơn.

Nhìn chằm chằm vào khuôn mặt hớn hở, đắc ý của Lâm Hành, lòng ta chua xót đến tận cùng, ghen tị khiến người ta gãi đầu gãi tai. Cuối cùng ta đành phải chán nản đứng về lại đội ngũ, âm thầm thêm một ổ khóa tên là "Lâm Hành không được vào" trước cổng Tạ phủ từ nay về sau.

Má nó, ngay trước mặt ta mà thăng quan phát tài.

Thẩm Vụ vẫn không đổi sắc mặt, tiếp tục thảo luận chính sự với các đại thần. Tâm trạng hắn dường như không tệ.

. . .

Chẳng mấy chốc, Thẩm Vụ ung dung thốt ra một câu:

"Trẫm muốn tìm một đạo sĩ."

Đám người đang sôi nổi đồng loạt ngừng bặt một cách ăn ý.

Bầu không khí lạnh lẽo quá nhanh.

Thẩm Vụ vẫn luôn như vậy, đột nhiên thốt ra một câu khiến người ta không thể hiểu nổi, lại không ai trong triều đình dám lên tiếng. Có lẽ vì khí chất trên người Thẩm Vụ hoàn toàn khác với vẻ hòa nhã khoan dung của tiên hoàng, trông hắn hoàn toàn có thể lôi người ta xuống đánh c.h.ế.t ngay tại chỗ. Không ai muốn mạo hiểm.

Ngoại trừ ta.

Ta đứng nguyên tại chỗ, gân xanh nổi lên ở thái dương.

Từ bốn phương tám hướng, các đồng liêu ném về phía ta những ánh nhìn kín đáo, trong mắt ẩn chứa sự khích lệ và mong đợi.

Ta rất muốn lắc vai họ mà hét lớn: Ta chỉ từng làm thư đồng của Thái tử, đâu phải cầm kim bài miễn tử!

Nhưng những ánh mắt đó quá đỗi nóng bỏng.

Thôi được rồi, nhắm mắt mở mắt, đời người đã qua.

Màn kịch đ.â.m vào cột lại một lần nữa tái diễn.

Cái gọi là "quen tay hay việc", lần biểu diễn này càng khiến người nghe đau lòng, người thấy rơi lệ, ta và cây cột tròn bên phải Kim Loan điện này sắp trở thành bạn thân thực sự rồi.

"Bệ hạ." Ta ôm chặt cột không buông, ý chí kiên định: "Đạo sĩ vào cung thì thần ra cung, thần và đạo sĩ chỉ có thể chọn một!"

Dù nhiều đồng liêu biết rằng mỗi lần ta diễn xong thì Thẩm Vụ sẽ im lặng dừng những ý tưởng nguy hiểm khó hiểu của hắn, nhưng vẫn không tránh khỏi bị ta làm cho giật mình.

Có người chen đến bên cạnh ta khẽ khuyên:

"Tạ đại nhân, chọn một trong hai quá nghiêm trọng rồi. . ."

Lời của hắn ta chưa dứt, ta đã hiểu.

Sưu Tầm, 05/01/2025 22:35:35

Lượt xem: 0

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện