{{ msgSearch }}

Phần 2

Tạ Tướng Nổi Tiếng đương Triều Lại Là Nữ Tử

Móng Vuốt Nhỏ 757 Chữ 05/01/2025 22:35:35

Vị đế vương trẻ tuổi cao cao tại thượng, dung mạo cực kỳ tuấn mỹ, đôi mắt sâu thẳm, nhưng đáy mắt không chứa đựng chút cảm xúc nào, ngoài cười nhưng trong không cười mà nhìn ta.

"Tạ tướng giỏi quá nhỉ."

Ta khiêm tốn khoát tay: "Bệ hạ quá khen, đâu có đâu có."

Toàn Phúc điên cuồng nháy mắt với ta.

Thẩm Vụ nửa cười nửa không.

Ta mới phản ứng lại, tên này đang mỉa mai ta. Ngay cả chữ "khanh" cũng lược bớt, có thể thấy rất không hài lòng.

Ta chợt cảnh giác, hay là hắn định cách chức ta?

Nhỏ mọn thế cơ à?

Chức quan này là ta tự thi đỗ! Là Trạng nguyên do tiên hoàng chỉ định!

Thà đi trước một bước còn hơn bị người ta vượt mặt, chi bằng ra tay trước để nắm thế chủ động, ta lập tức dập đầu một cái vang dội, vắt ra hai giọt nước mắt.

"Bệ hạ, thần trên có già dưới có trẻ, cả nhà đều dựa vào thần để sống qua ngày, xin bệ hạ. . ."

Thẩm Vụ ngắt lời ta, trong mắt đầy vẻ dò xét: "Ngươi lấy đâu ra trẻ?"

Ta bình tĩnh tự nhiên: "Meo Meo và Gâu Gâu."

Một mèo một chó nuôi trong phủ, sao không tính là trẻ?

Ta làm bộ lau khóe mắt: "Kính xin bệ hạ nhớ tới tình xưa nghĩa cũ giữa thần và bệ hạ, đừng so đo với kẻ tiểu nhân vô tri như thần."

Ngồi được đến vị trí này, ta độc ác đến mức tự mắng cả chính mình.

Không biết chữ nào chọc trúng phổi của Thẩm Vụ, hắn chợt trừng mắt nhìn ta, giận quá hóa cười.

"Đi ra ngoài!"

Ta ngoan ngoãn lăn ra khỏi phòng, lúc lăn đến cửa còn thuận tay vơ một nắm hạt dưa, thầm rủa trong bụng.

Chậc, ngày nào cũng thế, từ đâu ra lắm cơn giận thế không biết?

3

Kể từ ngày ta nghênh ngang bước ra khỏi Ngự thư phòng, khách khứa đến thăm Tạ phủ nối đuôi nhau không ngớt.

Tân khoa Thám hoa Lâm Hành đỏ mặt nói muốn cùng ta nghiên cứu văn chương, nói được một lúc thì lái sang chuyện khác.

"Ta nghe nói hôm đó trong Ngự thư phòng bệ hạ cực kỳ tức giận." Hắn ta vẫn còn vẻ trong sáng của kẻ mới bước vào chốn quan trường, gãi đầu ngượng ngùng, "Nhưng Tạ đại nhân lại không hề hấn gì. Chắc hẳn bệ hạ rất quý trọng đại nhân."

Lấy lòng theo kiểu truyền thống, nhưng có phần vụng về.

Ta liếc nhìn hắn ta.

Hắn ta bị ta nhìn đến mất tự nhiên, một lúc sau, hắn ta hạ thấp giọng: "Tạ đại nhân thật sự đã khuyên nhủ được bệ hạ sao? Khuyên nhủ bằng cách nào vậy? Ta cứ nghĩ hôm đó sắc mặt bệ hạ tệ như vậy, còn tưởng rằng Tạ tướng sẽ gặp đại họa cơ đấy."

Vẻ mặt Lâm Hành vẫn còn chút sợ hãi, có lẽ bị cơn giận hôm đó của Thẩm Vụ dọa không nhẹ.

Ta híp mắt: "Ngươi thật sự muốn biết?"

Hắn ta ngượng ngùng gật đầu.

Ta chỉnh đốn lại biểu cảm, làm ra vẻ cao thâm kể lại chuyện xảy ra trong Ngự thư phòng, rằng ta đã thà c.h.ế.t chứ không chịu khuất phục như thế nào, đã thủ thỉ tâm tình với Thẩm Vụ ra sao, dọa Lâm Hành đến ngẩn người, kể đến chỗ hứng khởi ta vỗ đùi một cái, hào phóng chia cho hắn ta hai cái hạt dưa.

"Hạt dưa trong Ngự thư phòng đấy, cứ yên tâm mà ăn."

Lâm Hành vừa định lắc đầu, nghe vậy vội vàng nhặt vỏ hạt dưa lên xem đi xem lại.

Dần dần, từ thái độ khiêm tốn thỉnh giáo chuyển sang vẻ mặt sùng bái, hắn ta chợt như ngộ ra điều gì, đứng dậy vái ta: "Người xả thân vì nghĩa, chính là Tạ tướng!"

Ta muốn nói lại thôi.

Lâm Hành cảm động đến rưng rưng nước mắt, cắn ngang lời ta: "Vu đại nhân quả nhiên nói không sai, có Tạ đại nhân ở đây, sau này bệ hạ nhất định sẽ giữ được bản tâm, trở thành minh quân!"

Chiếc mũ nịnh nọt này đội lên đầu ta bất ngờ quá.

Vu đại nhân?

Vu Trường Minh là một trong những lão thần có thâm niên lâu nhất được tiên hoàng để lại, ông ấy đức cao vọng trọng, bình thường ít nói, chỉ cần đứng đó là có thể trấn áp không ít người.

Trong tích tắc, ta nắm bắt được vài dấu vết để lại.

Sưu Tầm, 05/01/2025 22:35:35

Lượt xem: 0

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện