1
Trên Kim Loan điện, Thẩm Vụ lạnh lùng quét mắt nhìn xuống bậc thềm.
"Trẫm không ngờ các ngươi lại rảnh rỗi đến thế." Hắn khẽ quát, ném ra một loạt tấu chương can gián đang cầm trong tay.
Phía dưới ùa nhau quỳ xuống, tiếng hô "Xin bệ hạ tha tội" vang động nửa bầu trời.
Ta thuận thế quỳ giữa đám đông ngẩn người, nghĩ về cái bánh bao mình vừa ăn sáng nay khá ngon, đợi về phủ sẽ sai hạ nhân hấp thêm một cái nữa.
Trong không khí tĩnh lặng, bỗng có người đẩy ta một cái, ta quỳ không vững, suýt nữa là cả người lẫn quan phục đều ngã sõng soài trên đất.
Trong đại điện, tiếng động ấy vô cùng đột ngột.
Ta vội vàng bám chặt mặt đất, ngoái đầu trừng mắt nhìn người kia, thấy hắn ta mồ hôi chảy ròng ròng, liên tục nháy mắt ra hiệu với ta, mí mắt như sắp bị chuột rút.
Chuyện gì thế này?
Theo ánh mắt hắn ta, ta thấy Thẩm Vụ đang nhìn chằm chằm về phía mình, ánh mắt khó đoán.
Ta: ". . ."
Hắn âm trầm mở miệng.
"Tạ ái khanh, ngươi thấy thế nào?"
. . .
Đầu óc ta nhanh chóng xoay chuyển. Xung quanh, đám quần thần cũng bắt đầu xôn xao.
"Bệ hạ!"
Dưới ánh mắt của đám quần thần, ta trượt một cái quỳ xuống bên cạnh cây cột trong Kim Loan điện. Động tác nhanh nhẹn, tư thế hoàn hảo, biểu cảm sinh động, khiến các đồng liêu bên cạnh không kìm được mà hít khí.
Ta hiên ngang lẫm liệt, lớn tiếng: "Bệ hạ, không được đâu bệ hạ!"
Thẩm Vụ nheo mắt.
Lên triều mà nhìn thẳng vào mắt thiên tử cũng giống như đi học nhìn thẳng vào mắt phu tử vậy, dễ lộ vẻ bất an.
Ta chịu đựng áp lực, như rường cột nước nhà kiên cường bất khuất: "Bệ hạ căn cơ chưa vững, lúc này mà xây dựng rầm rộ ắt sẽ khiến cả nước xôn xao, khó lòng định được lòng dân!"
Giọng nói đầy bi thương, mở miệng một tiếng "bệ hạ", khép miệng một tiếng "bệ hạ".
Thẩm Vụ vẫn không lay động.
Đến rồi, bước quan trọng nhất.
Ta nhắm mắt lại, lao đến ôm chặt cây cột không buông. Mọi người xung quanh bất ngờ, đều hít một hơi khí lạnh. Ngay cả Thẩm Vụ cũng bị tư thế này của ta làm cho giật mình, lùi lại một bước, mặt trầm xuống không nói gì.
"Nếu bệ hạ muốn xây dựng rầm rộ, vậy xin hãy bước qua xác thần!"
Ta làm bộ muốn đập đầu vào cột, các đại thần kỳ cựu bên cạnh lập tức phản ứng lại, kéo tay áo ta, nước mắt tuôn rơi:
"Xin bệ hạ tha mạng!"
"Hà cớ gì phải bức Tạ tướng đến mức này!"
Hai phe, một bên là ta, một bên là các đại thần kỳ cựu, bắt đầu cuộc giằng co quyết liệt. Ta định đập đầu vào, một đám người lao tới kéo ta về phía sau, cứ thế hò dô qua lại, cảnh tượng vô cùng hoành tráng.
Khả năng cao cái đầu của ta sẽ không bao giờ có thể chạm vào cây cột.
Có lẽ ngay cả Thẩm Vụ đứng nhìn thôi cũng thấy mệt giùm, hắn nhìn chằm chằm một lúc rồi uể oải phẩy tay: "Hạ triều, chuyện này thôi bỏ đi."
Bầu không khí căng thẳng trong điện lập tức dịu đi. Mọi người nhìn nhau, tức thì trở nên hòa nhã, ai ai cũng biến thành nho sinh, ăn ý đồng thanh hô "Bệ hạ anh minh".
Ừm, đám văn thần chúng ta là vậy đấy.
Ta giấu kín công danh, đứng dậy cao thâm bí hiểm mà phủi phủi quần áo, đón nhận ánh mắt ngưỡng mộ của đám quan viên trẻ tuổi, thong thả bước ra khỏi đại điện.
Sau đó đã bị chặn đường —
Đại thái giám Toàn Phúc bên cạnh Thẩm Vụ mỉm cười đứng chắn trước mặt ta.
"Tạ đại nhân, xin mời."
2
Ngự thư phòng khác hẳn so với những gì ta từng thấy trước đây.
Mùi Long Tiên Hương thoang thoảng quanh chóp mũi. Không còn nghiêm chỉnh quy củ như thời tiên hoàng còn tại vị, mơ hồ có thêm một chút. . . ta nhíu mày, diễn tả thế nào nhỉ?
Thêm một chút điên khùng.
Ta giật mình vì ý nghĩ táo bạo của bản thân, vội niệm mấy câu "A Di Đà Phật".
Tội lỗi tội lỗi, nếu Thẩm Vụ điên thật thì ta sẽ là người đầu tiên đi đời.