Sau một hồi thì cũng đến lúc dùng bữa, vũ nữ và nhạc sĩ trong đại điện cũng đều chậm rãi lui ra, nhóm cung tỳ dâng lên rất nhiều món ngon.
Các món ăn trong cung đương nhiên là cực kỳ ngon rồi, nhưng mà Xu Xu cũng chỉ ăn một chút, không dám ăn quá nhiều.
Kỳ thật mọi người cũng không ăn nhiều.
Sau khi ăn trưa, mọi người rời bước đến bên ngoài đại điện.
Vì để tiếp đãi cho sứ thần và công chúa, cho nên cố ý mời gánh hát vào cung để hát mừng.
Chỉ là một tuồng kịch khúc, Phù Hoa không có kiến thức cao, nàng ta xem kịch cũng không hiểu những thứ này là cái gì, sau đó không nhịn được mà lại nghĩ tới chuyện lúc nãy ở bên trong đại điện, nàng ta có chút không phục, cũng muốn tìm lại chút thể diện, thế là bỗng đứng dậy nói với Thuận Hòa đế: “Hoàng Thượng, những hí khúc này ta cũng nghe không hiểu nhiều, kỳ thật ta càng thích thể loại khác, liền tìm hai người đi lên so tay một chút càng dễ hiểu hơn so với những hí khúc này”
Thuận Hòa đế tính tình rất tốt, cười hỏi Phù Hoa : “Không biết Phù công chúa muốn chơi thứ gì? Kỳ thật nếu không nghe hí khúc, còn có thể chơi ném thẻ vào bình rượu hay là b.ắ.n tên cưỡi ngựa, bóng đá, Phù công chúa thích loại nào? Trẫm lập tức đi để cho người chuẩn bị.”
Phù Hoa đột nhiên chỉ vào Xu Xu nói: “Không bằng liền để vị Bảo Phúc huyền quân này đến cùng ta so vài chiêu đi, đừng nói các cô nương của Đại Ngu đế quốc đều là dạng người chỉ biết nũng nịu mà chuyện khác cũng không biết nha.”
Ngoài điện yên tĩnh, Thuận Hòa đế biết được Xu Xu sẽ nhận lời, nhưng ông không biết nàng có đi theo sư phụ học chưởng pháp và kiếm pháp, nên rất lo lắng.
Thuận Hòa đế đang nghĩ ngợi làm sao để vị tiểu công chúa này buông tha cho Xu Xu, vậy mà cứ níu lấy mãi
Xu Xu nghe thấy vị tiểu công chúa này nói như thế, trầm mặc cúi đầu, vừa vặn ánh mắt đối diện với Phó Liễm Chi.
Biểu lộ khuôn mặt của hắn rất lãnh đạm, nhưng khi đối diện với Xu Xu liền trở nên nhu hòa.
Xu Xu nhìn hắn, trong lòng có một cảm giác kỳ dị dâng lên, nàng cảm thấy mình có lẽ không nên lùi bước, nàng về sau là thê tử của hắn, phải đi theo giúp đỡ hắn đi đến cuối cùng, không nên để ngài ấy mất mặt, huống chi là vị tiểu công chúa này lại là người gây sự trước.
Xu Xu chậm rãi đứng dậy, hành lễ với Thuận Hòa đế : “Hoàng Thượng, thần nữ nguyện ý tiếp nhận khiêu chiến của Phù công chúa.”
Thuận Hòa đế có chút ngoài ý muốn, hắn nhìn trưởng tử của mình một chút, thấy Liễm Chi vẫn ra vẻ lạnh nhạt, ngài cười nói: “Trẫm đồng ý.”
Phù Hoa hừ một tiếng, nói ra : “Cái bộ dáng giả vờ nũng nịu này của ngươi ta không thích, lát nữa đừng có để ta đánh cho ngươi kêu cha gọi mẹ.”
Xu Xu nở nụ cười xinh đẹp, “Câu nói này nên để dành cho công chúa điện hạ đi.”
Phù Thiền và Phù Chỉ tức giận, nhưng căn bản không ngăn cản được tính ngang ngược của tiểu tổ tông này.
Gánh hát nhanh chóng lui xuống, thị vệ nhanh chóng chuyển đến hai nhóm binh khí cho hai người.
Phù Hoa nhìn xem những thứ binh khí này rồi nói với Xu Xu: “Ngươi yếu hơn ta, ta cho ngươi chọn trước.”
Xu Xu trước kia có đi theo sư phụ học được một bộ chưởng pháp và kiếm pháp, nhưng tình huống này mà dùng chưởng pháp thì có chút không khôn ngoan nên đương nhiên là nàng sẽ chọn một thanh kiếm để dùng với kiếm pháp của nàng. Sau khi Xu Xu chọn xong trang phục, trên đầu tóc gọn gàng không có trang sức, nhưng so với nàng thì phục sức của Phù Hoa nhẹ nhàng hơn rất nhiều, đồ trang sức cũng không có mấy thứ.
Đứng ở phía dưới quan sát là nhóm vương công hầu tước và các Tần phi ở hậu cung, lúc này mọi người đều tinh thần phấn chấn, dù sao một bên là huyền quân mà Hoàng đế tự mình sắc phong, một bên khác lại là công chúa của Tiêu Thận quốc, so với hát hí khúc kia thì trận đấu này hấp dẫn hơn nhiều
Nhưng mà Tống Tam cô nương cũng là thật can đảm, nhìn nàng vốn yếu ớt dịu dàng, không biết sẽ chịu được mấy chiêu của Phù Hoa công chúa, khiến cho người xem có chút thương cảm lo lắng cho nàng.
Ninh phi nắm chặt khăn rồi cười lạnh, chẳng lẽ nàng còn có thể đánh bại được Phù Hoa công chúa ư?
Lão Định Quốc Công cũng đang cúi đầu, sắc mặt nghiêm túc, không biết là đang nghĩ cái gì, còn có một vị Quốc Công run run nói với hắn: “Lão Tống, ngươi không sợ cô nương nũng nịu nhà ngươi xảy ra chuyện sao?”
Tống Xương Đức nhạt tiếng nói: “Tiểu chất nữ nhà ta nhất định có thể thắng.”
Mọi người không có coi đây là chuyện lớn, chỉ coi như là một thử thách
Quần áo trên người Xu Xu rườm rà, khuôn mặt của nàng nho nhỏ, nhiều người không tin là nàng có thể chiến thắng được Phù Hoa
Phù Hoa cầm kiếm, giơ lên lay lay rồi nói: “Ngươi xuất chiêu trước đi.”