Xu Xu cầm trường kiếm trong tay, nàng mặc một thân hoa phục, đứng ở trung tâm, đôi mắt giống như nước chảy, yên tĩnh lại ôn nhu, nhìn lấy Phù Hoa.
Nhìn cô nương xinh đẹp cầm kiếm đứng ở đằng kia, đáy lòng Phù Hoa sinh ra mấy phần tức giận buồn bực, nghĩ thầm: “Huyền Quân này có ý định làm gì? Chẳng lẽ nàng ta muốn chờ đến lúc mình đánh khóc nàng ta, nàng ta lại ở trước mặt Thục Vương giả bộ yếu đuối?”
Trong lòng Phù Hoa tin rằng Xu Xu chắc chắn không thể thắng nổi nàng ta.
Xu Xu nhìn qua Phù Hoa, “Công chúa không cần nương tay cho thần nữ, công chúa ra tay đi.” Trên thực tế nàng không có kinh nghiệm đấu võ với người khác, tuy mỗi ngày đều luyện chưởng pháp với luyện kiếm, nhưng đều là một mình nàng, hiện tại lại đấu võ với tiểu công chúa của Tiêu Thận quốc, nhất thời nàng còn không dám xuống tay.
Phù Hoa càng tức giận, “Ngươi khiêu khích ta?”
Xu Xu bất đắc dĩ, “Công chúa, thần nữ không dám.”
Phù Hoa không nói thêm gì nữa, cầm cái kiếm đ.â.m về phía Xu Xu, nếu như tình huống bình thường thì đây chỉ là chiêu thức giả để đánh lạc hướng kẻ địch, làm cho đối thủ không phân biệt được chiêu thức này thật giả như thế nào.
Ở dưới đài đấu võ, phần lớn đều là quan văn và phi tần ở hậu cung, theo bọn họ nhìn được, Phù Hoa giống như dùng mũi chân điểm nhẹ lên một cái, lấy tốc độ cực nhanh hướng phía huyền quân đ.â.m tới.
Nhưng rơi vào trong mắt Xu Xu, chiêu thức này của Phù Hoa có vẻ quá chậm, đối với nàng mà nói, sơ hở cả trăm chỗ.
Xu Xu không nhúc nhích, trong nháy mắt khi mà mũi kiếm của Phù Hoa sắp đ.â.m vào tim của nàng, nàng nhẹ nhàng di chuyển bước chân, trong nháy mắt liền né tránh được chiêu thức của Phù Hoa.
Sau đó dựa theo kiếm pháp mà sư phụ dạy nàng, toàn bộ nửa người ngửa ra phía sau, bước chân lại dời một bước, thân thể vô cùng quỷ dị hơn nữa tư thái mềm mại di chuyển qua một bên khác, né tránh Phù Hoa.
Tốc độ của nàng rất nhanh, thậm chí nhanh đến mức Phù Hoa còn chưa kịp phản ứng, thậm chí ngay cả văn võ bá quan và nhóm phi tần ở dưới đài đều không thấy rõ ràng Xu Xu làm sao tránh thoát được Phù Hoa và di chuyển sang một bên khác
Đợi đến lúc mà Phù Hoa kịp phản ứng, đã bị kiếm của Xu Xu đặt trên cổ.
Nàng ta lộ vẻ không thể tin được rồi nói: “Ngươi chơi xấu?”
Xu Xu cười khẽ, “Thần nữ ở trước mặt tất cả mọi người thắng được công chúa mà làm sao lại thành chơi xấu? Phù công chúa lời này mới thật sự chơi xấu.”
“Ngươi, ngươi……” Phù Hoa hiện tại cũng vẫn chấn kinh, còn chưa hoàng hồn.
Phù Hoa chấn kinh: “Làm sao có thể chứ, tiểu cô nương huyền quân này có thể trong vòng một chiêu mà đánh bại được mình sao? Cái này sao có thể, cho dù là võ sư tốt nhất ở Tiêu Thận quốc thì nàng ta cũng có thể thủ được hai chiêu, thế nhưng cứ như vậy bị một cô nương nũng nịu có thể dùng một chiêu khống chế được mình?Cái này làm sao có thể khiến nàng ta tin tưởng được chứ?”
Nhưng hai người đích thật là đường đường chính chính đứng trên võ đài để mà so , không có bất luận chiêu thức âm hiểm nào.
Nàng ta hoàn toàn bị một tiểu cô nương mảnh mai của Đại Ngu quốc dùng một chiêu mà đánh bại.
Không chỉ có là Phù Hoa chấn kinh, người phía dưới cũng không thể giữ được bình tĩnh hơn Phù Hoa công chúa.
Văn võ bá quan đều lộ vẻ khiếp sợ, Ninh phi cũng không thể tin được mà trừng mắt lên nhìn lên Xu Xu đứng ở trên đài, “Chuyện này sao có thể?”
Chỉ Tống Xương Đức là có chút ngoài ý muốn, từ đầu hắn đã biết tôn nữ nhà mình sẽ thắng, nhưng không có nghĩ đến nhanh như thế , chỉ một chiêu đã có thể chế trụ được công chúa Tiêu Thận quốc.
Khang Bình quận chúa ngồi ở phía dưới có chút mừng rỡ, hơn nữa là cực kỳ bất ngờ, rồi nói với Vương phi: “Mẫu phi, người có thấy Xu Xu thật lợi hại không!”
Anh Vương phi cười nói: “Đúng nha, Bảo Phúc huyền quân thật đúng là rất lợi hại.”
Thuận Hòa đế trong mắt lộ ra ý tán thưởng, càng tỏ ra yêu thích nhi tức này, xem ra mắt nhìn người của Liễm Chi rất tốt.
Phó Liễm Chi biểu lộ vẫn cứ nhàn nhạt, kết quả như vậy cũng chẳng suy nghĩ gì nữa.
Phù Hoa nhìn xuống những triều thần của Đại Ngu quốc vẫn còn đang chấn kinh và trên mặt còn có ý mừng rỡ, nhưng nàng ta cũng thấy được trên mặt Vương thúc và đường tỷ có vẻ lo lắng, nàng ta cũng biết được họ rất lo lắng, vậy mà nàng ta lại không thể nào chịu đựng được, ngay trước mặt mọi người rơi nước mắt.