"Tiểu muội, muội có vẻ rất ghét người này."
"Đúng vậy, ta rất ghét hắn."
Tạ Uyển Du thu liễm ý cười, trầm tư nhìn Ngu Ninh.
Người này đã c.h.ế.t rồi, sao Tiểu muội còn ghét hắn như vậy? Dù sao cũng là phu thê một hồi, cho dù không thể tương kính như tân, cũng không tới mức làm kẻ thù.
Người ta khi nhớ tới cố nhân, luôn sẽ nhớ tới điểm tốt của hắn, sẽ không so đo ân oán trước kia, dù sao người này cũng đã qua đời lâu rồi.
"A, đúng rồi Tiểu muội, nương nói muội từ nhỏ lớn lên ở biên cương, vậy muội có biết núi Vân Vụ là nơi nào không?"
Ngu Ninh chợt khựng lại, quay đầu nhìn Tạ Uyển Du, thăm dò hỏi: "A tỷ sao lại hỏi núi Vân Vụ?"
"Chuyện này, có liên quan tới nhiệm vụ mà Bệ hạ giao cho ta, ta đang tìm một nữ tử, vị nữ tử này lớn lên ở trên núi Vân Vụ. Ta đã phái người tìm ngọn núi Vân Vụ này, nhưng thời gian trôi qua, ngọn núi đó đã trở thành nơi hoang vu không người, trên núi không có một thôn dân nào, không cách nào tra ra."
Ngu Ninh uống hết ngụm này tới ngụm khác, nàng ta cúi đầu không cho Tạ Uyển Du nhìn thấy cảm xúc trong mắt mình, hỏi: "Không phải nói Bệ hạ không gần nữ sắc, cấm dục khắc kỷ sao, hắn tìm một nữ tử làm gì? Tìm tới để làm gì, tình cũ khó quên sao?"
Tạ Uyển Du suy nghĩ một lát, lắc đầu, "Có vẻ không giống, trước đây mỗi lần Bệ hạ nhắc tới đều nghiến răng nghiến lợi, giống như đi tìm kẻ thù, nhưng bây giờ bình tĩnh hơn nhiều, lần trước ta nhắc tới chuyện này trước mặt Bệ hạ, Bệ hạ đều không có phản ứng gì, giống như đã quên chuyện này rồi."
Nói xong, Tạ Uyển Du cũng uống cạn rượu trong tay, nàng ta không biết từ lúc nào đã nói nhiều chuyện về Thiên tử như vậy trước mặt Tiểu muội, vốn dĩ không nên nói, dù sao đây cũng là chuyện riêng của hoàng thất, bàn tán sau lưng không tốt, nhưng Tiểu muội cái gì cũng không hiểu, chỉ là hiếu kỳ mà thôi, nói một chút cũng không sao.
Uống rượu xong, hai tỷ muội từ trên nóc nhà leo xuống.
Ngu Ninh đi lại loạng choạng, nàng ta dừng lại dưới cây ngô đồng, đột nhiên ném bình rượu trong tay về phía bức tường phía tây, tức giận nói, "Tìm thù, hừ hừ... Đồ chó, đi tìm thù của ngươi đi, bà đây không hầu hạ nữa!"
"Cứu ngươi đúng là uổng phí, đồ lang tâm cẩu phế, ngươi còn tìm thù..."
"Ta ghét ngươi c.h.ế.t đi được, một chút cũng không thích, một chút cũng không!"
Ngu Ninh bắt đầu nói nhảm, đứng dưới cây ngô đồng lớn tiếng gào thét về phía bức tường.
"Tiểu muội, muội say rồi." Tạ Uyển Du vội vàng kéo tay Ngu Ninh đi vào phòng, "Đây là đang mắng cái gì thế, ai là đồ chó?"
Ngu Ninh nói năng không rõ ràng, Tạ Uyển Du hỏi không hiểu liền không hỏi nữa.
Tiểu muội thật sự say khướt rồi, giống lần trước nói năng lộn xộn.
Tạ Uyển Du đỡ Ngu Ninh vào phòng, đặt người nằm ngay ngắn trên giường.
“Tửu lượng kém quá, lần sau tôi không dẫn cô đi uống rượu nữa.” Tạ Vãn Du mở màn che ở góc giường, cười nói với Ngu Ninh đang mơ màng.