Chương 27: Say rượu
"Tiểu Bảo, hôm nay con ngủ ở phòng mình có được không, giường của A Nương hơi chật, hôm khác đổi cái giường lớn hơn trong phòng, rồi con lại tới ngủ cùng A Nương."
"Được ạ, vậy A Nương đưa con về phòng có được không?"
"Được, đi thôi."
Ngu Ninh cùng con gái về phòng, đợi Ngu Tiểu Bảo yên vị trên giường rồi mới ra ngoài.
Bức tường phía tây của Sưởng Hoan Các không cao không thấp, không có chỗ mượn lực, may mà trong sân trồng một cây ngô đồng, mọc cao lớn, cành cây che phủ qua tường cao.
Ngu Ninh cho tất cả nha hoàn trong viện đi ngủ, thừa dịp không ai chú ý, giẫm hai cái lên cành cây, chuẩn bị vượt qua tường cao.
Nhưng mà đúng lúc này, sau lưng truyền tới giọng nữ quen thuộc.
"Tiểu muội? Muội đang làm gì vậy?"
Ngu Ninh quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Tạ Uyển Du đang đứng ở cửa Sưởng Hoan Các, vẻ mặt kinh ngạc nhìn nàng.
"Ơ, không làm gì cả..." Ngu Ninh suýt chút nữa đứng không vững, may mà bám chắc, không ngã từ trên cây xuống.
"Hôm nay trăng đẹp, muội định lên nóc nhà ngắm cảnh."
Tạ Uyển Du: "Sao không bảo nha hoàn mang thang tới, muội trèo lên cái cây trụi lủi này làm gì, nhỡ ngã thì sao."
"Tiền sảnh đang tổ chức thọ yến mà, các nàng ấy bận rộn cả ngày, đều mệt mỏi, muội liền bảo các nàng ấy đi nghỉ ngơi."
"Vậy cũng không thể trèo cây lên nóc nhà, nguy hiểm quá, muội chờ chút, ta đi ra ngoài gọi người mang thang tới cho muội."
Ngu Ninh không thể phản bác, đành phải từ trên cây ngô đồng xuống, nhìn Tạ Uyển Du gọi hai bà tử tới mang thang.
"Hôm nay ta rảnh, A tỷ sẽ đi cùng muội."
Đêm nay trăng sáng treo cao, ánh trăng trong trẻo, Tạ Uyển Du cũng nổi hứng, nàng ta tìm hai bình rượu tới, dẫn đầu leo lên nóc nhà ngồi.
Ngu Ninh âm thầm thở dài, đành phải theo lên nóc nhà.
Tạ Uyển Du mở bình rượu uống, vừa uống vừa nói chuyện với Ngu Ninh.
Mắt Ngu Ninh nhìn viện cách vách, tai nghe Tạ Uyển Du nói chuyện, tay còn cầm bình rượu uống, mắt tai và tay có thể nói là mỗi thứ làm một việc, không liên quan tới nhau.
"Tiểu muội, ta hình như chưa từng nghe muội nhắc tới chuyện trước kia, cha của Tiểu Bảo, phu quân của muội, rốt cuộc là người thế nào?"
"Hắn... hắn không có gì đáng nói, c.h.ế.t sớm, tính tình không tốt, phẩm hạnh không tốt, chỗ nào cũng không tốt!"
Nghe tiếng đàn không ngừng vang vọng bên tai, Ngu Ninh có chút phiền muộn nói.
Tạ Uyển Du nhướng mày, có chút ngoài ý muốn, "Hắn đã không tốt như vậy, vậy sau khi hắn qua đời, sao muội lại sinh Tiểu Bảo ra?"
"Tiểu Bảo là ta sinh, có chút quan hệ với hắn, nhưng quan hệ không lớn." Ngu Ninh uống mạnh một ngụm rượu, "Nếu cuộc đời có thể làm lại, ta nhất định không muốn gặp hắn, phiền c.h.ế.t đi được."