{{ msgSearch }}

Chương 3

Sống Lại Một đời, Ta Tuyệt đối Không Nuôi Con Kẻ Khác

Miêu Bạch 951 Chữ 05/01/2025 22:35:43

Trương Uyển Uyển cười rạng rỡ, đón lấy lò sưởi tay từ Tiết Tuân, rồi quay sang hỏi ta:

 

"Tỷ tỷ chẳng phải vừa nói mệt, muốn nghỉ ngơi một lát sao? Sao lại đột nhiên đòi về nhà mẹ đẻ?”

 

"Tỷ cũng nên chú ý đến sức khỏe của mình, sao có thể nói đi là đi? Nếu để người khác biết, sẽ nghĩ tỷ và Tuân ca ca cãi nhauđấy."

 

Ta nhắm mắt, không muốn nhìn thêm hai khuôn mặt khiến người ta ghê tởm này.

 

Đời trước ta thật ngốc nghếch, Tiết Tuân đối xử với Trương Uyển Uyển ân cần như thế, bao nhiêu chi tiết nhỏ nhặt cũng bị ta bỏ qua chỉ vì một câu "tình như huynh muội."

 

Dù có thân thiết đến mức nào, nữ nhân mang thai ấy cũng không thể quan trọng hơn việc thê tử đang mang cốt nhục của mình, đúng không?

 

Còn Trương Uyển Uyển, lời nói bóng gió đều ám chỉ ta sai trái, bộ dạng như chủ nhân thực sự của Tiết phủ, khiến ta căm ghét vô cùng.

 

Ta chỉ hận không thể lao lên, cho mỗi người một cái tát để trút giận!

 

Ta quay đầu đi, không muốn đối diện với bọn chúng, chỉ mong phụ thân nhanh chóng đến Tiết phủ.

 

Nhưng không biết có phải do quá tức giận hay không, bụng ta đột nhiên quặn đau dữ dội.

 

Cơn đau khiến ta phải siết chặt lấy áo, rồi cảm nhận được một dòng nước ấm chảy dọc xuống chân.

 

Hỏng rồi, nước ối đã vỡ.

 

Sao lại sớm hơn kiếp trước cả một canh giờ?!

 

Người đầu tiên phát hiện ra sự khác thường là Trương Uyển Uyển. Nàng ta kích động đứng bật dậy, túm lấy tay áo của Tiết Tuân:

 

"Tuân ca ca, tỷ tỷ… tỷ tỷ vỡ nước ối rồi!"

 

Ta nhìn hai người họ trao nhau ánh mắt đầy ẩn ý, sau đó hớn hở bước về phía ta.

 

Tiết Tuân nhanh chóng phất tay, lớn tiếng sai người:

 

"Mau đi gọi bà đỡ đến! Nhanh đỡ phu nhân lên giường!"

 

Ta cố gắng đẩy lùi đám hạ nhân bên cạnh hắn, ra sức phản kháng:

 

"Không! Ta không muốn sinh ở đây… Ta muốn trở về Diệpphủ!"

 

Tiết Tuân tức giận nắm lấy tay ta, quát lớn:

 

"Thật là hồ đồ! Vân Phù, hôm nay sao nàng lại không biết điều như vậy? Nàng sắp làm mẹ rồi đấy!”

 

"Mau lên giường nằm ngay!"

 

Thấy ta vẫn giãy giụa, hắn giáng thẳng một cái tát lên mặt ta.

 

Ta c.h.ế.t lặng.

 

Khuôn mặt hắn méo mó vì giận dữ, giọng nói đầy vẻ uy hiếp:

 

"Diệp Vân Phù, nàng đừng có rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt! Xem ra ta quá chiều chuộng nàng rồi, nên nàng mới dám làm loạn vào lúc quan trọng thế này! Đây là con của Tiết gia, không sinh ở Tiết phủ thì còn sinh ở đâu?!"

 

Con của Tiết gia ư?

 

Lòng ta đau đớn, nước mắt lăn dài trên má kèm theo nụ cười đầy cay đắng.

 

Nếu hắn thực sự coi trọng đứa trẻ này, làm sao có thể dễ dàng để người ta tráo đổi nó, để mặc nó c.h.ế.t yểu khi chưa đầy tháng?

 

Nếu bảo rằng chuyện này không có sự nhúng tay của Trương Uyển Uyển và không có sự ngấm ngầm đồng ý của hắn, ta tuyệt đối không tin!

 

Ta ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh như băng, nghiêm giọng cảnh cáo hắn:

 

"Tiết Tuân, đừng quên rằng ta là con gái của Thái phó! Nếu ta có mệnh hệ gì, hoặc đứa con của ta xảy ra bất trắc, ngươi – một Trung thư thị lang – liệu có gánh nổi hậu quả?"

 

Thân thể hắn khựng lại, ánh mắt lóe lên vẻ chột dạ, lảng tránh:

 

"Diệp Vân Phù, ta cũng chỉ vì lo cho sức khỏe của nàng thôi! Nàng đã vỡ nước ối, nếu còn đi đường xóc nảy, nhỡ đâu ngôi thai lệch thì sao?!"

 

Đúng, ta cũng biết rằng lúc này không nên làm ầm ĩ.

 

Nhưng nếu không làm gì, chẳng phải ta lại một lần nữa để mặc bọn chúng lợi dụng, lừa gạt ta sao?

 

Dẫu sao ta cũng đã c.h.ế.t một lần, ta chẳng còn gì để mất.

 

Cho dù có phải chịu nguy hiểm, ta quyết không để con mình bị Trương Uyển Uyển tráo đổi lần nữa!

 

Đúng lúc này, Trương Uyển Uyển đột nhiên hét lên một tiếng, khiến Tiết Tuân vội bỏ mặc ta để quay lại đỡ lấy nàng ta.

 

Hai người họ nhìn nhau, rồi Trương Uyển Uyển ôm bụng, lại hét lên:

 

"Ta… Tuân ca ca, bụng ta… nước ối của ta cũng vỡ rồi…"

 

Tiết Tuân hốt hoảng gọi người tới đỡ nàng ta, đưa nàng tới viện nhỏ chờ bà đỡ.

 

Ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cố trấn an mình.

 

Ta vẫn còn cơ hội, việc sinh nở không thể diễn ra ngay lập tức. Chỉ cần kiên trì đến khi phụ thân tới, ta nhất định có thể phá hỏng kế hoạch của Tiết Tuân và Trương Uyển Uyển.

 

Hít một hơi thật sâu, ta vuốt bụng, lạnh lùng ra lệnh:

 

"Đuổi Tiết Tuân ra ngoài!”

 

"Phụ nữ sinh nở, nam nhân không được phép ở trong phòng!”

 

"Vả lại, nếu nước ối của muội muội cũng vỡ, phu quân mau gọi thêm người sang chăm sóc nàng ấy. Bên này của ta đã đủ người rồi!"

 

Tiết Tuân tưởng rằng ta đã nghĩ thông, hài lòng gật đầu, còn vỗ vai ta, dịu giọng:

 

"Vân Phù, đừng lo. Ta biết mẫu thân nàng mất vì khó sinh, nàng sợ cũng là điều dễ hiểu. Yên tâm, ta sẽ ở ngoài cửa trông chừng nàng."

 

Hắn tất nhiên sẽ "trông chừng."

 

Nhưng người hắn để tâm không phải là ta, mà chính là Trương Uyển Uyển.

 

Thứ hắn "canh giữ" cũng không phải cửa phòng ta, mà là cửa phòng của nàng ta.

Sưu Tầm, 05/01/2025 22:35:43

Lượt xem: 2

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện