Ta ổn định lại tâm trạng, vội gọi nha hoàn thân cận tới, nhờ nàng dìu ta đứng dậy.
"Muội muội, ta thấy hơi mệt, muốn về phòng nghỉ ngơi một chút, muội cũng nên trở về viện của mình đi."
Trương Uyển Uyển thoáng sững người, ánh mắt lướt qua bụng ta đầy luyến tiếc, rồi mới miễn cưỡng đứng lên.
"Nếu tỷ tỷ đã nói vậy, muội cũng không làm phiền. Đợi tỷ nghỉ ngơi xong, muội sẽ lại qua bầu bạn với tỷ."
Ta khẽ cúi mắt, lòng dậy lên từng cơn lạnh lẽo.
Ngày ta lâm bồn càng gần, số lần Trương Uyển Uyển ghé qua viện của ta cũng càng nhiều.
Nàng ta nói rằng đến để bầu bạn cùng ta, tiện thể trông chừng ta, phòng khi có chuyện bất trắc.
Đời trước, ta chưa từng nghi ngờ, thậm chí còn rất vui mừng trước sự có mặt của nàng ta.
Dù gì mỗi ngày ở trong viện một mình cũng buồn tẻ, có thêm người trò chuyện quả thật dễ chịu hơn nhiều.
Nhưng giờ, sau khi biết được tâm tư của nàng và Tiết Tuân, ta mới hiểu rõ.
Nàng ta thường xuyên lui tới, không phải để bầu bạn mà để tìm cơ hội sinh cùng ngày với ta!
Nhìn bóng dáng Trương Uyển Uyển rời đi, ta kéo nha hoàn thân cận lại, khẽ nói:
"Ngươi mau chuẩn bị xe ngựa, chúng ta phải lập tức trở về phủThái phó."
Tiết phủ từ trước đến nay do ta quản lý.
Nhưng từ khi ta mang thai, toàn bộ việc mời đại phu và bà đỡ đều do Tiết Tuân tự tay lo liệu.
Khi ấy, bọn nha hoàn còn không ngớt lời khen ngợi Tiết Tuân, nói rằng hắn thực lòng quan tâm tới ta, tự mình lo liệu mọi chuyện.
Nhưng ai ngờ, tất cả chỉ là kế hoạch của hắn để cài người của mình vào.
Đời trước, chính ngày ta lâm bồn, bọn chúng đã giở trò "đổi con."
Tiết phủ, ta không thể ở lại thêm nữa.
Đứa trẻ này tuy mang họ Tiết, nhưng người cha như Tiết Tuân, ta không cần.
Con ta nhất định phải giữ, nhưng ta muốn trở về nhà mẹ đẻ, trở về Diệp phủ để sinh con.
Ta lập tức trở về phòng, bảo hạ nhân nhanh chóng thu dọn ít hành lý, rồi dẫn người rời khỏi viện.
Không ngờ, vừa bước ra ngoài, ta liền chạm mặt Tiết Tuân.
"Phu nhân, nàng định đi đâu vậy?"
Nhìn thấy khuôn mặt của Tiết Tuân, ta giận đến mức muốn băm hắn ra làm trăm mảnh.
Nhưng ta không thể làm vậy, ít nhất là bây giờ.
Ta không có bất kỳ bằng chứng nào để chứng minh đứa trẻ trong bụng Trương Uyển Uyển chính là của hắn.
Lời nói không có cơ sở chỉ khiến chúng cảnh giác hơn.
Hít một hơi thật sâu, ta cố giữ bình tĩnh, chậm rãi nói:
"Hôm nay ta cảm thấy trong lòng không yên, lo rằng nhà mẹ đẻ có chuyện chẳng lành, muốn về phủ Thái phó xem thử."
Tiết Tuân nhíu mày, vẻ mặt không vui:
"Ta đâu nghe thấy Diệp phủ xảy ra chuyện gì? Phu nhân đừng lo nghĩ quá nhiều, nên giữ sức khỏe cho tốt.”
"Ta dìu nàng về nghỉ ngơi."
Ta lùi lại vài bước, ánh mắt đầy cảnh giác, không che giấu được sự chán ghét.
"Đừng chạm vào ta!"
Ta ngừng một lát, lo sợ thái độ của mình quá khác thường, vội tìm lý do:
"Ta… ta ngửi thấy mùi trên người chàng, cảm thấy khó chịu.”
"Hơn nữa, đã lâu ta chưa về thăm nhà, ta nhớ phụ thân. Phu quân, hôm nay để ta trở về nhìn một chút, ngày mai ta sẽ trở lại."
Ta khẽ kéo áo nha hoàn bên cạnh, ra hiệu nàng mau dìu ta rời đi.
Nhưng Tiết Tuân lại bước lên, chặn đường ta.
Sắc mặt hắn u ám, giọng nói lạnh lùng:
"Phu nhân không phải đang làm loạn sao?! Đại phu đã nói, mấy ngày tới nàng sẽ lâm bồn, không được bất cẩn! Sao nàng lại làm loạn vào lúc này?!
"Mau về phòng nghỉ ngơi, đợi nàng sinh con xong, ta sẽ cùng nàng về Diệp phủ."
Ta tức giận đến mức muốn bùng nổ, nhưng hiểu rõ rằng, với bụng bầu lớn như thế này, ta không thể đối đầu trực tiếp với hắn.
Xem ra phải nghĩ cách khác.
Ta quay người, vừa chống lưng vừa đi về phía phòng.
Nhìn thấy Tiết Tuân không đi theo, ta hạ giọng nói với nha hoàn thân cận:
"Hãy tìm một người đáng tin cậy, tốt nhất là người từng theo ta từ nhà mẹ đẻ sang đây, bảo hắn nhanh chóng đi mời phụ thân ta đến.”
"Nhất định phải nhanh! Đúng rồi, nhớ dặn phụ thân mang theo bà đỡ và đại phu!"
Những bà đỡ mà Tiết phủ mời, ta không dám tin tưởng một chút nào.
May mắn là khi ta gả vào Tiết phủ, phụ thân vì lo lắng nên đã sắp xếp vài người theo cùng ta nhập phủ.
Ít nhất, những người này ta vẫn có thể tin tưởng.
Ta bất an ngồi bên mép giường, ánh mắt dán chặt vào cửa sổ, chỉ mong phụ thân mau chóng đến, càng nhanh càng tốt.
Chưa được bao lâu, Tiết Tuân đã dìu Trương Uyển Uyển bước vào.
Ta cau mày, nhìn hắn cẩn thận đặt thêm đệm lên ghế, sau đó mới dìu nàng ta ngồi xuống.