Tô Nam nghẹn ngào, rất muốn nói hết nỗi lòng: rằng cô sống không hề tốt, rằng nhà chồng chẳng coi cô ra gì, lúc nào cũng muốn đuổi cô đi. Nhưng cô không dám. Cô sợ làm bà lo lắng.
“Nội ơi, cháu nhớ nội lắm,” cô chỉ biết nói vậy, cố giấu đi nỗi buồn trong lòng.
Tô lão thái nghe cháu gái nói, cười bảo:
“Trong thành sống sung sướng thế, lại nhớ đến ta làm gì?”
Tô Nam dịu giọng:
“Con nhớ nội, muốn gặp nội thôi. Nội ơi, nội với mẹ vào thành chơi một chuyến đi. Bên nhà họ Chu cũng muốn mời hai người.”
Tô lão thái nghe xong, hơi ngờ ngợ:
“Chu Ngạn bố mẹ mời thật à? Chuyện này lạ quá. Lần trước ba cháu vào thành, bị nhà họ Chu lạnh nhạt, trở về cũng chẳng dám kể với ai. Nếu ta không hỏi, chắc cũng chẳng biết gì. Chu gia nhà ấy xưa nay coi trọng người giàu sang, nhìn người nhà quê như ta chẳng ra gì. Ta nhịn, cũng chỉ vì thấy Chu Ngạn còn được gọi là có tiền đồ.”
Tô Nam cố thuyết phục:
“Thật mà, nội. Hai người chỉ cần lên đây chơi thôi, không lo gì đâu. Nội với mẹ đi, trong nhà có chuyện gì cũng không bị chậm trễ. Bên này còn có chỗ ở đàng hoàng, chẳng cần ra khách sạn làm gì, không thoải mái.”
Tô lão thái vốn dĩ tinh ý, nghe qua giọng cháu đã đoán được chắc có việc gì đó không ổn. Nhưng biết điện thoại không tiện nói rõ, bà không hỏi thêm:
“Ba cháu có đi không?”
“Chắc ba không đi đâu, vì nhà đang vào mùa thu hoạch. Nội và mẹ đi là được rồi. Bên này có đủ chỗ ở, không lo đâu ạ.”
Nghe đến đây, Tô lão thái càng chắc chắn cháu gái có chuyện. Nếu không, tại sao lại không dám để bố biết?
“Được rồi, vậy ta với mẹ cháu đi một chuyến. Cũng lâu lắm rồi ta chưa vào thành. Nhân dịp này, nhờ cháu gái mà được mở mang tầm mắt.”
Tô Nam vui mừng nói:
“Nội, sau này nội thích lúc nào lên chơi cũng được. Con sẽ đưa nội đi xem phim, dạo công viên, cả mua sắm nữa.”
Tô lão thái cười đáp:
“Ừ, cứ để ta xem thế nào đã.” Nhưng trong lòng bà vẫn thấy có gì đó không ổn. Nhà họ Chu liệu có dễ dàng để thông gia ở lại như vậy? Cũng chẳng biết Nam Nam lấy đâu ra tự tin mà dám mời gia đình mẹ đẻ lên thế này.
Trước khi cúp máy, Tô Nam dặn đi dặn lại:
“Nội mua vé xe sáng ngày kia nhé. Con nghỉ làm đúng hôm ấy, tiện ra đón hai người. Cả bố mẹ Chu cũng rảnh ngày đó.”
Nghe cháu nói vậy, Tô lão thái đồng ý, nhưng vẫn cẩn thận cúp máy trước, sợ Tô Nam không nỡ dừng cuộc trò chuyện.
Bên ngoài bưu điện, vợ đội trưởng ngồi nhấm hạt dưa, nhìn Tô lão thái mà không giấu được ánh mắt ghen tị:
“Nhà bà thật có phúc! Con bé Nam Nam vừa ngoan lại hiếu thuận. Lấy được chồng nhà giàu, giờ còn nhớ thương đón gia đình vào thành chơi.”