Càng nghĩ, cô càng bực Tô Nam. Nếu không phải vì Tô Nam gây chuyện với căn phòng, Chu Ngạn cũng chẳng quyết định như thế. Trong lòng cô thầm nhủ, lần sau em trai lấy vợ, cô nhất định phải canh chừng thật kỹ, không để nó cưới nhầm kiểu người “nhỏ nhen, thiếu hiểu biết” như vậy nữa.
Sáng hôm sau, sau khi lo xong công việc, Tô Nam chỉ ăn qua loa rồi nhanh chóng ra bưu điện để gọi về quê. Cô phải xếp hàng một lúc lâu mới đến lượt, vì bưu điện ở đây lúc nào cũng đông.
Hai năm trước, làng của cô đã kéo được đường dây điện thoại về đến đội trưởng. Nhà cô cách đó không xa, nên việc liên lạc khá thuận tiện. Tuy nhiên, điều khiến Tô Nam băn khoăn là làm sao để thông báo chuyện ly hôn.
Nếu nói thẳng qua điện thoại, chẳng mấy chốc cả làng sẽ biết. Dù cô không ngại, nhưng lại sợ bố mẹ bị mọi người xì xào, áp lực, rồi cấm cản chuyện ly hôn.
Cô quyết định không nói trực tiếp qua điện thoại mà sẽ tìm cách gọi mẹ và bà nội lên thành phố. Tốt nhất là để họ chứng kiến thái độ của gia đình nhà chồng, khi đó mọi chuyện sẽ dễ giải quyết hơn.
Trong đầu Tô Nam đã sắp xếp rõ ràng. Người được chọn để lên thành phố là mẹ và bà nội cô. Cô biết bố mình sẽ không đồng cảm với nỗi khổ của phụ nữ, nên chỉ có bà và mẹ mới là người hiểu và đứng về phía cô.
Khi tới lượt mình, Tô Nam nhanh chóng quay số. Đầu dây bên kia, vợ của đội trưởng bắt máy. Biết là Tô Nam gọi từ thành phố, bà liền ríu rít hỏi thăm:
“Nam Nam, cháu trên đó sống thế nào? Có quen không? Người ta đối xử với cháu ra sao?”
Tô Nam nén cảm xúc, chỉ đáp qua loa:
“Dạ, trên này đông người lắm, cháu phải xếp hàng mãi mới gọi được. Cháu bận, để hôm khác về cháu kể sau. Giờ bác gọi giúp người nhà cháu ra nghe điện thoại được không ạ?”
Nghe vậy, vợ đội trưởng đặt ống nghe xuống rồi chạy ra ngoài hô lớn:
“Nhà Nam Nam đâu? Ra mà nghe điện thoại, con bé gọi từ trên thành phố về này!”
Lúc đó, cả nhà Tô Nam đều đang làm đồng. Chỉ có bà nội – Tô lão thái – ở nhà. Đôi chân bà yếu, bước đi chậm, nhưng nghe cháu gái gọi điện, bà liền chống gậy đến bưu điện.
Đón lấy ống nghe, bà cười rạng rỡ, giọng run run vì vui mừng:
“Nam Nam, là bà đây. Cháu khỏe không?”
Nghe giọng bà, nước mắt Tô Nam trào ra.
“Nội, là cháu đây.”
Nhớ lại kiếp trước, khi bà mất, Tô Nam không kịp nhìn bà lần cuối, chỉ có thể đứng trước nấm mồ mà khóc. Giờ nghe giọng bà, lòng cô thắt lại, vừa mừng vừa đau.
Bà nội tiếp tục hỏi han:
“Sao lâu rồi không thấy cháu gọi về? Ở trên đó sống có tốt không? Họ đối xử với cháu ra sao?”