{{ msgSearch }}

Tủ truyện

11

Phong Thủy Luân Lưu Chuyển

Ma Nữ Kháp Kháp Phạn 965 Chữ 21/02/2025 18:25:46

Sau khi xác nhận với anh ấy rằng tháng sau sẽ quay lại tái khám, tôi tìm gặp chủ nhà trọ và thông báo rằng tôi sẽ không gia hạn hợp đồng thuê nữa. 

 

Tôi cũng đã mua vé máy bay về quê, chuẩn bị trở về xây cho bố mẹ một ngôi nhà lớn. 

 

Ban đầu mọi chuyện đều diễn ra suôn sẻ, nhưng không biết Vạn Dịch Ngang nghe được tin tôi sắp rời đi từ đâu, anh ta thậm chí đã phát điên mà lao thẳng đến sân bay. 

 

Hơn nửa tháng không gặp, anh ta gầy đi trông thấy. 

 

“Thẩm Tri Ý.” 

 

Anh ta bước về phía tôi với ánh mắt phức tạp, nhìn chằm chằm vào túi đựng mèo trong lòng tôi, giọng nói gần như khàn đặc: 

 

“Nó quan trọng đến thế sao? Quan trọng đến mức em không tiếc buông bỏ anh, buông bỏ tất cả mọi thứ ở đây sao?!” 

 

Chuyện này thì liên quan gì đến con mèo chứ? 

 

Rõ ràng lần trước tôi đã nói rồi, chính con người anh mới là thứ khiến tôi cảm thấy ghê tởm. 

 

Tôi chỉ tay về phía cửa hàng đồ uống sau lưng anh ta, thản nhiên nói: 

 

“Vạn Dịch Ngang, anh đến đây là để cầu xin tôi quay lại sao?” 

 

“Vậy tại sao, đến một cốc nước cho tôi anh cũng không biết mua?” 

 

“Khi anh đến sân bay đón Tô Uyển Ninh, chẳng phải rất biết cách sao?” 

 

Vạn Dịch Ngang nghe vậy thì sững lại, dường như đang cố gắng hồi tưởng. 

 

Nhưng rất nhanh, trong mắt anh ta thoáng qua một tia hy vọng: 

 

“Em đang ghen sao?” 

 

“Vậy Tri Tri, em muốn uống gì? Anh sẽ đi mua ngay bây giờ.” 

 

Có lẽ, trong mắt những công tử nhà giàu như anh ta, 

 

Sự thất vọng, suy sụp, rời đi của tôi cũng chỉ là mánh khóe mà thôi. 

 

Bây giờ, mục đích của tôi đã đạt được. 

 

Tất nhiên tôi phải cho anh ta một cái bậc thang để bước xuống. 

 

“Tùy.” Tôi trả lời qua loa. 

 

Nhưng hơn mười phút sau, Vạn Dịch Ngang vẫn quay lại với bảy, tám cốc đồ uống trên tay, cẩn thận đưa cho tôi với vẻ mặt lấy lòng: 

 

“Tri Tri, em thử xem.” 

 

Tôi không nói gì. 

 

Anh ta tiếp tục: 

 

“Thật ra hôm nay anh đến đây là để xin lỗi em.” 

 

“Anh không nên đối xử với Bông Gòn như thế, cũng không nên lừa em.” 

 

“Nhưng em đối xử với con mèo đó quá tốt, tốt đến mức anh phải ghen tị, cho nên anh mới…” 

 

“Tri Tri.” 

 

Vạn Dịch Ngang nuốt nước bọt, từ trong túi áo rút ra một tấm thẻ đưa cho tôi: 

 

“Em về đi. Từ giờ em không cần phải đi làm nữa.” 

 

“Tiền sinh hoạt phí mỗi tháng năm trăm nghìn, anh sẽ chuyển đều đặn vào thẻ này cho em.” 

 

“Trước đây em đã đối xử tốt với anh, bây giờ, hãy để anh đối xử tốt với em, được không?” 

 

Tôi nhận lấy tấm thẻ, cầm trong tay ngắm nghía một lúc rồi bật cười: 

 

“Năm trăm nghìn sao? Vạn Dịch Ngang, đây là tiền sinh hoạt phí của bà Vạn, hay là phí bồi dưỡng cho tình nhân vậy?”

 

13

 

Chưa kịp để Vạn Dịch Ngang trả lời, tôi cầm thẻ quẹt mở một cốc đồ uống, không chút do dự đổ hết lên đầu anh ta: 

 

“Vạn Dịch Ngang, anh muốn dùng tiền để mua sự yêu thích của tôi sao?” 

 

“Anh còn có thể ghê tởm hơn thế nữa không?” 

 

“…Tri Tri.” 

 

Vạn Dịch Ngang trước giờ đã từng chịu ấm ức như thế này bao giờ chưa? 

 

Một cốc trà sữa thêm trân châu, thạch dừa và pudding đậu đỏ khiến trên gương mặt anh ta hiện rõ vẻ nhục nhã. 

 

Nhưng rất nhanh, anh ta lau sạch mặt, mỉm cười với tôi, nụ cười giống hệt như lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau. 

 

“Hết giận chưa? Nếu chưa, đây còn có.” 

 

Anh ta đưa thêm một cốc trà sữa khác cho tôi, rồi nửa quỳ trước mặt tôi, giọng nói nhẹ nhàng: 

 

“Tri Tri, anh thừa nhận, là anh sai, là anh đã khiến em thất vọng.” 

 

Anh ta nắm lấy tay tôi, muốn tôi đổ cốc trà sữa lên người anh ta. 

 

Nhưng tôi không những không cảm động, ngược lại còn thấy càng thêm ghê tởm. 

 

Tôi giật tay khỏi sự kiềm chế của anh ta, đảo mắt nhìn xung quanh, buông lời như d.a.o đ.â.m thấu tim: 

 

“Vạn Dịch Ngang, đây lại là vụ cá cược gì nữa của các người? Máy quay giấu ở đâu?” 

 

“Nếu anh đã coi trọng chiến thắng đến vậy, nể tình quá khứ, tôi không ngại phối hợp một lần.” 

 

Chỉ trong khoảnh khắc, sắc mặt Vạn Dịch Ngang xám như tro tàn. 

 

Xung quanh vang lên tiếng xì xào bàn tán. 

 

Tôi chỉ xách hành lý lên, đi thẳng đến cổng để kịp chuyến bay của mình. 

 

Ngày thứ bảy sau khi trở về quê, Chu Hạc gọi video để hỏi thăm tình trạng của Bông Gòn. 

 

Tôi báo cáo đầy đủ rồi không quên khách sáo: 

 

“Làm phiền bác sĩ Chu quá, khi tôi quay lại sẽ mang ít đặc sản quê nhà cho anh.” 

 

Chu Hạc đẩy nhẹ gọng kính gọng bạc trên sống mũi: 

 

“Đặc sản bao gồm những gì?” 

 

“Ờm…” 

 

Tôi đếm trên ngón tay rồi nói cho anh nghe: 

 

“Khoai lang sấy, khoai tây sấy, củ cải sấy, còn có hạt dẻ, quả thông và hạt dẻ cười.” 

 

“Tôi thích hạt dẻ cười.” 

 

Giọng nói trầm thấp của Chu Hạc vang lên. 

 

Tôi “ồ” lên một tiếng, rồi hỏi: 

 

“Vậy tôi mang thêm chút nữa nhé?” 

 

Nhưng Chu Hạc chỉ lắc đầu, dặn tôi nghỉ ngơi cho tốt. 

 

Tôi còn tưởng anh đã từ chối hạt dẻ cười. 

 

Nào ngờ, ngay ngày hôm sau, Chu Hạc trong bộ quần áo trắng tinh tươm đã xuất hiện ngay đầu làng tôi. 

 

“Bác sĩ Chu?” 

 

Tôi hoảng hốt bước tới: 

 

“Sao anh lại gấp gáp thế này?” 

 

Không ngờ anh ấy lại tìm đến tận nơi.

Sưu Tầm, 21/02/2025 18:25:46

Lượt xem: 0

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :