11
Ngày hôm sau, sự trả thù của Vạn Dịch Ngang đến rất nhanh, dù tôi không hiểu anh ta lấy tư cách gì để làm vậy.
Nhưng đúng là tôi đã nhận được thông báo sa thải từ công ty mẹ.
Sau một khoảng thời gian quay cuồng với công việc, cuối cùng tôi cũng có thể nghỉ ngơi.
Thật ra tôi cũng không cảm thấy buồn.
Huống hồ trên đường từ công ty về nhà, tôi đã vô cùng ngạc nhiên phát hiện ra mình trúng số!
—Giải thưởng lên tới mười triệu tệ!
Tôi lật qua lật lại để so dò số trúng thưởng đến ba lần.
Sau đó bắt đầu lên mạng tìm kiếm các bí quyết nhận thưởng lớn.
Nhưng còn chưa kịp nghiên cứu xong, một số điện thoại lạ bất ngờ gọi tới.
“Alo?”
Tôi nhấc máy với tâm trạng vui vẻ, giọng nói cũng mang theo chút vui mừng.
Từ đầu dây bên kia, Tô Uyển Ninh nghe thấy giọng tôi liền sững lại:
“Thẩm Tri Ý, cô vui vẻ lắm sao?”
Nếu là bình thường, tôi chắc chắn sẽ lập tức cúp máy.
Nhưng đúng là quá trùng hợp, bây giờ tôi đã là một bà chủ giàu có.
Tôi tao nhã bắt chéo chân, thản nhiên trả lời:
“Ừm hửm?”
Sau một hồi im lặng, Tô Uyển Ninh vừa châm biếm tôi, vừa hẹn gặp tôi tại một quán cà phê cao cấp.
Nhưng thật không may, hôm đó tôi còn bận nhận thưởng.
Vạn Dịch Ngang loại người đó, trong lòng tôi đã không còn đáng để tôi lãng phí thời gian đi gặp mặt.
Tôi cũng lập tức chặn số điện thoại đó.
Tôi làm theo hướng dẫn, đến điểm bán vé số và nhận thưởng về.
Ngày hôm sau, tôi lại đưa Bông Gòn đến bệnh viện tái khám.
“Gần đây cân nặng của Bông Gòn duy trì rất tốt, nhưng vẫn phải chú ý bổ sung thêm nước cho nó…”
Giọng nói trầm thấp, dễ nghe của Chu Hạc bỗng bị một tiếng reo hò cắt ngang:
“Trời ơi, lãng mạn quá đi mất! Cầu hôn công khai kìa!”
Tôi quay đầu nhìn theo tiếng động, chỉ thấy mấy y tá đang đứng trước cửa tiệm vật nuôi, ngẩng cao đầu nhìn.
Trên màn hình LED đối diện, từng bức ảnh được chỉnh sửa tỉ mỉ của Tô Uyển Ninh lần lượt hiện lên.
Cuối video, trên nền màu be, dòng chữ chậm rãi hiện ra:
“Công chúa Uyển Uyển, em có đồng ý lấy anh không?”
Người ký tên là D.
Vậy nên, đây chính là bước trả thù thứ hai của Vạn Dịch Ngang sao?
Vậy thì Tô Uyển Ninh gọi tôi tới để làm gì?
Chẳng lẽ là để cảnh cáo tôi đừng quyến rũ vị hôn phu của cô ta?
“Tôi nghe nói, chiếu video kiểu này được tính phí theo giây đó. Người đàn ông này đúng là có tâm thật.”
Mấy y tá không rõ tình hình xúm lại bàn tán rôm rả:
“Cái video dài như thế này, phát hết chắc phải tốn đến mấy triệu quá?”
“Chắc chắn rồi! Đây còn là ngay trung tâm thành phố nữa.”
“Ôi, không biết bao giờ mình mới gặp được một người đàn ông tốt như thế nhỉ?”
“Tôi cũng thế.”
Một cơn tức giận cuộn trào trong lồng n.g.ự.c tôi.
Tôi khẽ cười, hòa vào cuộc trò chuyện của họ:
“Tôi học cùng đại học với người đàn ông đó, nghe bạn gái anh ta nói…”
Tôi cố tình kéo dài giọng, như thể có điều gì đó khó nói ra.
Ánh mắt mấy cô y tá lập tức sáng lên, vội vàng giục hỏi:
“Nói gì? Nói gì cơ?”
“Cũng gần giống như Mac thôi.” Tôi chốt hạ câu nói.
Các y tá đồng loạt há hốc miệng, phát ra một tiếng “Á?!” đầy biểu cảm.
("mac" là từ lóng đồng âm với "没行" (méi xíng), nghĩa là "không được", "yếu", hay "không có năng lực", đặc biệt là để ám chỉ khả năng sinh lý yếu của nam giới.)
Trái tim đang nhăn nhó của tôi lập tức được xoa dịu.
Tôi nở một nụ cười thật lòng.
Chỉ nghe thấy các y tá tiếp tục bàn tán:
“Xem ra vị hôn thê của anh ta cũng chẳng hạnh phúc gì mấy.”
“Đúng thế, còn trẻ như vậy, sau này cưới rồi thì biết phải làm sao đây…”
Người đàn ông có tiền nhưng lại không làm được chuyện đó, khiến mấy cô y tá chẳng còn hứng thú để bàn luận.
Họ lắc đầu thở dài rồi tản đi.
Chỉ còn tôi đứng lại tại chỗ, ngước nhìn màn hình lớn thêm một lần nữa.
Lúc ước nguyện, tôi đã quá bảo thủ, chỉ cầu cho loại cặn bã như anh ta mất mười năm thọ mệnh, rõ ràng là không đủ.
12
Tôi mải mê suy nghĩ, hoàn toàn không nhận ra Chu Hạc đã đến gần từ lúc nào.
“Người đàn ông dưới lầu hôm đó là bạn trai cũ của cô sao?”
“Ừ, để anh phải xem trò cười rồi.”
“Là tôi nên xin lỗi cô mới đúng.” Chu Hạc nói, vành tai anh hơi ửng đỏ:
“Trước đây, tôi đã hiểu lầm rằng cô không quan tâm đến Bông Gòn. Nhưng hôm đó, khi nghe hai người cãi nhau, tôi mới biết Bông Gòn bị bệnh là do anh ta phải không?”
“Ừ.”
Cơn mưa thu thứ hai lại đến bất ngờ, khiến người ta trở tay không kịp.
Sau một hồi im lặng, Chu Hạc vào trong văn phòng lấy chìa khóa xe:
“Vậy coi như là lời xin lỗi của tôi, hôm nay để tôi đưa hai mẹ con về nhé.”
Nhờ vào kỹ năng chăm sóc xuất sắc của Chu Hạc, tình trạng của Bông Gòn ngày càng tốt hơn từng ngày.