09
Vị bác sĩ trẻ tuổi nhưng đã có hai con, người phụ trách chăm sóc cho Bông Gòn, làm việc vô cùng nghiêm túc.
Mỗi ngày anh ấy đều mang theo một số dữ liệu để phân tích tình trạng của Bông Gòn cho tôi.
Thoáng cái đã bảy, tám ngày trôi qua.
Khi Bông Gòn được thông báo có thể xuất viện, cơn mưa thu đầu tiên của thành phố B cũng bất ngờ đổ xuống.
“Lên xe đi.”
Khi tôi đang ôm túi đựng mèo kiên nhẫn chờ tài xế xe công nghệ nhận chuyến, khuôn mặt điển trai của bác sĩ, cùng với kính xe dần hạ xuống, như một cuộn tranh mở ra trước mắt tôi:
“Tôi đưa… Bông Gòn và cô về.”
Cơn mưa này khiến thành phố B lập tức chuyển mình sang thu.
Không khí mát lạnh khiến người ta khó chịu.
Sợ Bông Gòn bị cảm lạnh, tôi vội trèo lên xe:
“Cảm ơn bác sĩ.”
“Nó xuất viện rồi, tôi tên là Chu Hạc.”
Vậy thì…
“Cảm ơn bác sĩ Chu Hạc.” Tôi nói.
Kỹ năng lái xe của Chu Hạc cũng giống như con người anh ấy – vững vàng và đáng tin cậy.
Trên đường trở về, tôi vô thức bắt đầu gà gật.
Đến khi tỉnh dậy, bầu trời ngoài cửa sổ xe đã tối đen.
Gây phiền phức lớn như vậy, tôi cảm thấy áy náy và khó xử:
“Xin lỗi bác sĩ Chu, đã làm phiền anh nhiều như vậy.”
“Không sao.”
Ánh mắt Chu Hạc nhìn Bông Gòn mang theo sự yêu thích chân thành:
“Lên đi. Có thời gian nhớ mang nó đến tái khám.”
“Vâng.”
Thấy anh dường như không có điều gì khác cần dặn dò, tôi xách túi đựng mèo xuống xe.
Không ngờ, chưa đầy hai giây sau, Chu Hạc cũng đuổi theo.
“Thẩm Tri Ý.”
“Thẩm Tri Ý!”
Hai giọng nói của đàn ông hòa lẫn vào nhau, trong đó có một giọng chói tai khiến tôi phải nhíu mày.
Tôi quay đầu nhìn theo hướng phát ra âm thanh.
Chỉ thấy Vạn Dịch Ngang, người bị mưa làm ướt sũng toàn thân, đang dùng ánh mắt u ám nhìn chằm chằm vào tôi:
“Thẩm Tri Ý, em dám tìm người thay thế tôi nhanh như vậy sao?”
10
“Anh đến đây làm gì?” Tôi nhíu mày hỏi lại.
Vạn thiếu gia bây giờ không cần phải giả vờ nghèo túng nữa rồi, áo khoác, quần dài, đồng hồ đeo tay – món nào món nấy đều đắt đỏ.
Chỉ là thật đáng thương làm sao.
Anh ta đến đây mà không mang theo ô, bị mưa dội ướt như một con cóc ghẻ bôi keo xịt tóc.
Chỉ còn lại một kiểu xấu xí được gọt giũa tinh xảo.
“Em đã đổi khóa cửa nhà rồi sao?”
Sắc mặt Vạn Dịch Ngang tái nhợt, nhưng trong đáy mắt lại ánh lên một tia đỏ bất thường:
“Thẩm Tri Ý, anh còn chưa đồng ý chia tay cơ mà!”
Vạn Dịch Ngang có một loại cố chấp mà người thường khó lòng hiểu nổi.
Khi chúng tôi mới bắt đầu quen nhau, chỉ vì tôi không đồng ý đi chơi, anh ta đã có thể liên tục gọi điện hàng chục cuộc để thuyết phục tôi.
Bây giờ cũng vậy.
Tôi áy náy liếc nhìn Chu Hạc, ra hiệu cho anh ấy rời đi.
Nhưng trong mắt Vạn Dịch Ngang, cảnh tượng này lại trở nên hoàn toàn khác.
Anh ta chắn trước mặt Chu Hạc, dùng ánh mắt khinh thường – thứ ánh nhìn chỉ có thể hình thành sau nhiều năm sống trong nhung lụa – dán chặt vào đối phương mà nói:
“Không cần biết cậu là ai, sau này hãy tránh xa bạn gái của tôi.”
Chu Hạc: “…”
Bầu không khí căng thẳng xen lẫn một chút mùi thuốc súng.
Sau một hồi im lặng, Chu Hạc khẽ cười:
“Vị tiên sinh này, bệnh viện của chúng tôi đã từng chữa khỏi những căn bệnh giống như của anh. Nếu anh có nhu cầu, xin mời đến bất cứ lúc nào.”
Nói xong, Chu Hạc không đợi Vạn Dịch Ngang phản ứng, trực tiếp nhét danh thiếp vào túi áo anh ta.
Thật quá mất mặt.
Tôi chẳng buồn nhìn thêm, ôm chặt túi đựng mèo trong lòng, cất bước lên lầu.
Nhưng Vạn Dịch Ngang lại không chịu bỏ cuộc, giọng nói đầy giận dữ khiến Bông Gòn trong lòng tôi sợ hãi run rẩy:
“Thẩm Tri Ý, em làm ầm lên chẳng phải chỉ vì một con mèo sao!”
Anh ta gần như xô bật cánh cửa mà tôi chỉ còn thiếu chút nữa là đóng được.
Tay anh ta siết chặt lấy cánh tay tôi:
“Đi với anh, muốn con mèo nào anh đền cho em cả xe.”
“Vạn Dịch Ngang!”
Tôi hoàn toàn mất kiên nhẫn, đem tất cả những món đồ mà Vạn Dịch Ngang từng để lại trong góc phòng –
Tất cả dồn vào lòng anh ta.
“Tôi nói chia tay là nghiêm túc!”
“Con người, tình cảm của anh rẻ mạt y như đống đồ này!”
“Tôi không cần nữa, làm ơn cút đi! Về sau đừng bao giờ để tôi nhìn thấy anh!”
Trong căn phòng trọ ẩm thấp không có lấy một cái thùng giấy tử tế,
Đáy thùng bị ẩm không chịu nổi sức nặng,
Bàn chải đánh răng, d.a.o cạo râu, quần lót bốn cái một trăm tệ.
Ngay khoảnh khắc thùng giấy rách toạc, tất cả đồ đạc rơi thẳng xuống chân Vạn Dịch Ngang.
Có lẽ cũng cảm nhận được không khí căng thẳng,
Bông Gòn khe khẽ kêu lên một tiếng “meo~”.
“Thẩm Tri Ý.”
“Cút.”
Có lẽ bị từ “cút” của tôi làm tổn thương,
Sau vài giây im lặng, Vạn Dịch Ngang đá văng đống đồ tạp nham kia,
Ném lại một câu lạnh lẽo:
“Em đừng có mà hối hận!”
Anh ta quay lưng bỏ đi mà không thèm ngoảnh lại.