14
Chàng trai đẹp trai như từ trên trời rơi xuống, các bà mối trong vòng mười dặm tám làng đều nghe tin kéo đến, ai nấy đều nhiệt tình vui vẻ.
Chu Hạc kiểm tra sức khỏe cho Bông Gòn.
Bà mối: “Cháu nói xem có trùng hợp không, con gái nhà họ Vương cũng thích động vật nhỏ đấy, có cần dì giới thiệu cho hai người quen nhau không?”
Chu Hạc ra đồng giúp mẹ tôi nhổ cỏ.
Bà mối: “Ôi chao, con gái nhà họ Lý làm việc nhanh nhẹn lắm, không tin dì tổ chức một cuộc thi nấu canh, hai đứa thi xem ai giỏi hơn không?”
Chu Hạc xách tôi nửa tỉnh nửa mê đi chợ phiên.
Bà mối:
“…Này con gái nhà họ Thẩm, cháu cũng chưa đính hôn phải không? Dì cũng có thể giới thiệu cho cháu một người đấy?”
Sáng sớm sáu giờ rưỡi, lạnh buốt và đói cồn cào, tôi không thèm kiêng nể mà buột miệng:
“Dì ơi, con không cần đâu. Con kiếm được nhiều tiền ngoài kia rồi! Sau này mỗi tháng đều nuôi một tiểu bạch kiểm!”
Vừa dứt lời, không khí dường như đông cứng lại.
Bà mối nhìn tôi, lại nhìn sang Chu Hạc – người trẻ tuổi, cao ráo, điển trai – ánh mắt qua lại mấy lần rồi như bừng tỉnh ngộ.
“Bảo sao người ta phải học hành! Tiểu Thẩm à, tư tưởng của cháu cao siêu thật đấy! Dì đã sớm nhìn ra cháu là người thế này mà!”
Bà giơ ngón cái khen ngợi tôi, còn tôi thì chỉ muốn úp mặt xuống đất cho đỡ xấu hổ.
Tuy rằng tôi đã phá hỏng thanh danh “trong sạch” của Chu Hạc, nhưng ít nhất cánh cửa nhà tôi vẫn được giữ yên ổn.
Buổi tối, tôi và Chu Hạc ngồi trước đống lửa nướng cá và bắp.
Thức ăn nguyên sơ thơm phức đến mức không cần quá nhiều gia vị tẩm ướp.
Tôi ăn đến mức thỏa mãn, ngả người ra ghế, mơ màng buồn ngủ:
“Bác sĩ Chu, tại sao anh không nói rõ với mấy người kia rằng anh đã kết hôn rồi?”
Nghe vậy, trên gương mặt Chu Hạc lần đầu tiên xuất hiện vẻ ngơ ngác rõ rệt:
“Tôi? Kết hôn rồi sao?”
“Chứ còn gì nữa, anh chẳng nói là mình đã có con rồi sao?”
Kim giây “tách tách” vài tiếng, trên gương mặt Chu Hạc – vốn dĩ quanh năm ngoài sự lễ phép ra thì chẳng mấy khi biểu lộ cảm xúc – bỗng nở một nụ cười tựa như băng tuyết tan chảy.
“Cô Thẩm, cô có muốn xem ảnh con tôi không?”
“Được thôi.”
Tôi xoa xoa tay, cúi đầu theo ánh mắt của anh ấy.
Ngay sau đó, trên màn hình điện thoại của Chu Hạc hiện lên một bức ảnh chụp chung giữa một con ch.ó Golden Retriever và một con Husky.
“Đây là…?”
Tôi mở to mắt đến mức sắp nứt ra.
Chu Hạc thản nhiên gật đầu:
“Con của tôi.”
Chu Hạc ở lại ngôi làng nơi tôi lớn lên suốt bảy ngày.
Đến lúc anh ấy phải rời đi.
Ánh mắt anh nhìn tôi trong sáng, bình tĩnh mà không gợn sóng, hỏi:
“Lần sau cô quay lại, có mang hạt dẻ cười cho tôi không?”
Tôi không biết nên trả lời thế nào, chỉ vẫy tay, dặn anh đi đường cẩn thận.
Đêm hôm đó, tôi trằn trọc mãi không ngủ được.
Sau khi tiêu tiền thỏa thích trên mạng, tôi kéo cửa sổ phòng ngủ ra, nhìn ra xa.
Lúc này đã là rạng sáng, vậy mà trên con đường làng lại xuất hiện một bóng dáng cao lớn quen thuộc, đang đi thẳng về phía tôi.
“Chu Hạc!”
Tôi không hiểu sao lại kích động như vậy, hét lớn một tiếng, vẫy tay rồi chạy về phía người đó.
Nhưng khi khoảng cách giữa chúng tôi càng lúc càng gần, bước chân tôi dần chậm lại:
“Vạn Dịch Ngang?”
Ánh đèn đường mờ ảo chiếu lên gương mặt Vạn Dịch Ngang – sắc mặt u ám đến mức như có thể nhỏ nước.
“Chu… Hạc?”
Anh ta siết chặt quai hàm, nhìn tôi chằm chằm, từng chữ phát ra như nghiến răng ken két, ánh mắt hung dữ như thể muốn xé xác tôi ra thành từng mảnh:
“Cái gã bác sĩ thú y đó sao?”
“Thẩm Tri Ý, em thay lòng đổi dạ cũng nhanh thật đấy!”
15
1 giờ sáng.
Ở nơi vắng vẻ thế này mà phải tranh luận với người yêu cũ không biết lý lẽ thì thật quá nguy hiểm.
Tôi lặng lẽ lùi lại một bước, khoanh tay trước ngực:
“Làm sao anh biết tôi ở đây?”
Đây là một tư thế phòng thủ.
Nhưng điều đó lại càng khiến Vạn Dịch Ngang tức giận hơn.
Anh ta bất ngờ tiến lên, bế thốc tôi lên vai, sải bước đi thẳng vào khu rừng nhỏ bên đường.
“Vạn Dịch Ngang!”
Lưng tôi bị cọ xát vào thân cây thô ráp, đau nhức đến khó chịu. Tôi trợn tròn mắt nhìn anh ta, tim đập loạn xạ:
“Anh còn chưa chịu thôi sao?!”
“Rõ ràng là anh mới là người…”
Câu nói của tôi còn chưa dứt,
Vạn Dịch Ngang đột ngột quỳ một gối xuống đất, lấy từ trong túi áo ra một chiếc hộp nhỏ.
Chiếc hộp mở ra, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương lớn đến sáu carat.
Dưới ánh đèn nhỏ phát ra từ bên trong hộp, viên kim cương sáng lấp lánh đến chói mắt.
“Thẩm Tri Ý, quay lại với anh đi.”
Giọng anh ta khàn khàn, như thể đã rất lâu không được ngủ ngon:
“Chỉ cần em quay lại, muốn trừng phạt anh thế nào cũng được.”
“Khoảng thời gian không có em, anh sống không ra người, mà cũng chẳng ra ma.”
“Gia đình bắt anh cưới Tô Uyển Ninh, nhưng anh hoàn toàn không thích cô ta.”
“Tri Tri, người vượt qua mọi thử thách chính là em, người đã ở bên anh suốt ba năm qua cũng là em. Anh yêu em.”
Gió đêm thổi qua ngọn cây, phát ra những âm thanh xào xạc.
Tôi lắng nghe lời anh ta nói, trong đầu vô số ký ức chợt hiện về.
Chiếc xe đạp trong đêm hè.
Chiếc xe đạp trong đêm hè.
Một chiếc ghế đàn piano, bốn tay chơi đàn vừa lạ lẫm vừa vui vẻ.
Rồi sau đó là những lời dối trá khổng lồ.
Khi tôi hết lòng trao đi, Vạn Dịch Ngang lại thờ ơ với gương mặt vô cảm.
Bông Gòn vô cớ bị cuốn vào.
Và còn cả Tô Uyển Ninh mà anh ta vốn dĩ chẳng hề thích.
Sau một hồi im lặng, tôi nhìn chằm chằm Vạn Dịch Ngang, khẽ cười:
“Vậy nên, bây giờ anh cảm thấy cưới tôi chính là một hình phạt sao?”
“Không phải như vậy…”
Sắc mặt Vạn Dịch Ngang dần trở nên xám xịt:
“Tri Tri, anh chỉ muốn xin em cho anh thêm một cơ hội nữa, anh không muốn mất em.”
Nhưng quá tam ba bận.
Vạn Dịch Ngang đã làm tổn thương tôi quá nhiều lần.
Tôi mím môi, giơ tay chỉ về một khoảng đất trống:
“Mười vạn tệ, hai phòng ngủ một phòng khách.”
“Vạn Dịch Ngang, nếu anh có thể xây dựng được một ngôi nhà ở đó, tôi sẽ cho anh thêm một cơ hội.”