{{ msgSearch }}

Tủ truyện

CHƯƠNG 4

Phối Giống Cho S..úc S..inh

Đang Cập Nhật 886 Chữ 21/02/2025 18:26:13

Đương nhiên tôi không tin lời ả ta.

“Hỏi lại lần cuối, Đậu Đậu đâu?”

Giang Diệu thổi thổi bộ móng tay vừa sơn sửa xong, giọng điệu lơ đãng nhẹ tênh: “Đã bảo là không có ở đây rồi, lần sau lại đến nhé.”

Ánh mắt tôi chợt lóe lên, như cười như không.

Sẽ không có lần sau đâu.

Tôi động đậy cổ tay, giơ cao chiếc gậy bóng chày đã chuẩn bị từ trước, nhắm thẳng về phía trước mặt đập xuống.

Nhát đầu tiên, tôi vung gậy nện mạnh xuống cánh cửa, khóa cửa trực tiếp bị tôi đập đến lõm cả vào.

Giang Diệu hét lên: “Tống Nhã Âm! Mày bị điên à? Khóa cửa tao mới thay đấy, một vạn tệ đó!”

Trong giọng nói tràn đầy vẻ xót xa không giấu giếm.

Hễ cứ nhắc đến tiền là ả ta lại nghiêm túc đến thế.

Vậy nên, ả ta dùng Đậu Đậu của tôi để thực hiện giấc mộng phát tài của mình sao?

Tôi không kìm được mà dùng sức mạnh hơn, trút giận điên cuồng đập phá cửa, chuyên nhằm vào chỗ nào đắt tiền mà nện.

Giày hàng hiệu của ả, túi xách hàng hiệu treo ở huyền quan, đồ trang trí pha lê tinh xảo và bình hoa, tất cả đều bị tôi đập cho tan tành.

Lúc này, có vài người thích hóng hớt thò đầu qua xem.

Giang Diệu lập tức đổi sang vẻ mặt đáng thương, kéo lấy một người phụ nữ trung niên đứng ở cửa bắt đầu khóc lóc.

“Đừng đánh tôi, huhuhu, đáng sợ quá.”

Tôi không hiểu, tại sao ả ta cứ luôn phải giả bộ đáng thương để chiếm được sự thương cảm của người khác.

Cứ nhất định phải diễn vai người bị hại, mới có thể thỏa mãn dục vọng biểu diễn thấp hèn của bọn họ hay sao?

Người phụ nữ trung niên kia có lẽ là một nhân vật ghê gớm không sợ trời không sợ đất, ả ta che chở Giang Diệu sau lưng.

Vừa nói vừa dùng thứ tiếng phổ thông pha lẫn giọng địa phương, chỉ vào mặt tôi bắt đầu xả một tràng: “Con gái con đứa còn trẻ mà tính tình nóng nảy thế, nhìn cái tướng kia đã biết là sư tử Hà Đông rồi, sau này xem ai dám lấy.”

Tôi vừa cười vừa vung vẩy gậy bóng chày.

“Lấy chồng bà đó.”

Ghét nhất là những kẻ hóng hớt không biết xấu hổ này, còn luôn tự cho mình đứng trên đỉnh cao đạo đức, có thể phán xét tất cả mọi người.

Lại có người bên cạnh lên tiếng.

“Tặc tặc, có tí chuyện cỏn con thế mà đã đập phá nhà người ta rồi, không thể nói chuyện tử tế được à?”

Tôi liếc mắt nhìn Giang Diệu đang giả bộ yếu đuối, “Tôi vẫn luôn nói chuyện tử tế đó chứ, nhưng có thấy ả ta mở miệng ra chưa?”

Một người trung niên hòa nhã mặt mày tươi cười đứng ra, bắt đầu khuyên can tôi.

“Thôi thôi được rồi, hai cô chắc là bạn bè đúng không, cô bé cô xin lỗi người ta một tiếng, đền cho người ta chút tiền là xong, tin là cô bạn này cũng sẽ tha thứ cho cô thôi mà.”

Giang Diệu nghẹn ngào: “Cảm ơn mọi người đã lên tiếng bênh vực cho tôi, cảm ơn mọi người.”

Tôi siết chặt hơn chiếc gậy trong tay.

Xoay người nở một nụ cười rạng rỡ với những người hàng xóm xung quanh, “Cảm ơn lời khuyên của mọi người, tôi biết sai rồi.”

“Hay là thế này đi, mọi người báo số phòng cho tôi, nhỡ đâu có ngày nào đó tôi không muốn sống nữa, sẽ rủ mọi người cùng đi chung, như vậy xuống dưới kia vẫn có thể tiếp tục nghe mọi người khuyên bảo, tôi hạnh phúc biết bao.”

Nói xong, tôi lại cười khanh khách một tràng.

Vừa hay một cơn gió lạnh thổi đến, khiến những người có mặt ở đó không khỏi rùng mình một cái.

Vài người hàng xóm biết điều ý thức được tôi không dễ dây vào, bước nhanh về nhà khóa trái cửa.

Còn người phụ nữ trung niên kia, vì bị Giang Diệu níu tay, nên không kịp thời về nhà.

Ánh mắt tôi dừng lại trên người hai người, càng lúc càng trở nên lạnh lẽo.

Bên kia, bàn tay cầm gậy từ từ giơ lên.

{Phía sau lưng, một giọng nói vang lên gọi giật tôi lại.

“Tống Nhã Âm, đứng lại cho tao!”

6

Người gọi tôi lại, không ngờ lại là mẹ tôi.

Bà hổn hển đứng ở cửa thang máy, vừa tới nơi đã giáng cho tôi một cái tát như trời giáng.

“Mày muốn chọc tức tao đến c.h.ế.t phải không? Suốt ngày chỉ biết gây chuyện thị phi, y như cái nết ba mày, đồ nghiện rượu!”

Cú tát trời giáng khiến tôi ngã nhào xuống đất, cổ họng trào lên vị tanh ngọt.

Giang Diệu vội vàng chạy tới bên mẹ tôi, ra sức dỗ dành, giọng điệu ngọt xớt giả tạo: “Mẹ nuôi đừng giận, mẹ mà bệnh ra thì khổ.”

Mẹ tôi vốn dĩ thương yêu Giang Diệu nhất.

Không chỉ vung tiền cho cô ta tiêu xài, mà còn viết tên cô ta vào di chúc của mình.

Chỉ vì cô ta biết nịnh nọt, biết nói lời ngon tiếng ngọt.

Còn ra dáng con gái hơn cả tôi.

 

Sưu Tầm, 21/02/2025 18:26:13

Lượt xem: 0

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :