{{ msgSearch }}

Tủ truyện

CHƯƠNG 3

Phối Giống Cho S..úc S..inh

Đang Cập Nhật 990 Chữ 21/02/2025 18:26:13

Vừa định rời đi, nhân viên bảo vệ khu dân cư đã ập đến.

Người phụ nữ vốn đang ngồi dưới đất kêu khóc, chỉ thẳng vào mặt tôi chửi rủa: “Chính là nó, xông vào nhà dân, còn cướp đồ chơi của con tôi, bắt nó lại b.ắ.n bỏ đi!”

Trong phòng bảo vệ, tôi giải thích đầu đuôi câu chuyện với cảnh sát.

Còn gã anh họ của Giang Diệu thì hùng hổ mở miệng: “Đồng chí xem nó này, nó làm tay tôi thành ra thế này đây.”

“Đền tiền, nhất định phải đền tiền, đền đến khi nó khuynh gia bại sản mới thôi!”

Quả nhiên là người một nhà, cũng mặt dày mày dạn như người phụ nữ kia.

Cảnh sát bật cười.

“Anh tưởng tay anh làm bằng vàng đấy à?”

Gã đàn ông còn muốn cãi lại mấy câu, nhưng lời đến miệng lại nuốt ngược vào trong.

Tôi biết chuyện động tay động chân là sai, nên lấy ra chút tiền tiết kiệm ít ỏi bồi thường.

Mất tiền rồi, có thể kiếm lại sau.

Nhưng tung tích của Đậu Đậu, tôi nhất định phải biết.

Cảnh sát đứng giữa hòa giải: “Người ta cũng đền tiền rồi, mau nói cho cô ấy biết mèo ở đâu đi.”

Tôi mong chờ nhìn về phía gã đàn ông.

Gã ta lại hừ lạnh một tiếng, bộ dạng c.h.ế.t trư không sợ bỏng.

“Đừng hỏi tôi, không biết.”

Gã đàn ông nghe theo lời Giang Diệu, nên c.h.ế.t sống không chịu thừa nhận.

Tôi không nhịn được túm lấy cốc nước bên cạnh, định đập thẳng vào đầu gã.

Cảnh sát mắt nhanh tay lẹ ngăn cản tôi: “Cô bé này sao thế, hở tí là đòi đánh người!”

Người phụ nữ bên cạnh bắt đầu phụ họa.

“Đồng chí cảnh sát phải trông chừng nó đấy, nhất định phải bảo vệ an toàn cho người dân chúng tôi.”

“Thôi được rồi, hai người cũng bớt nói đi, cứ nhằm vào một cô bé làm gì.”

Nhưng tôi chẳng lọt tai chữ nào.

Không có Đậu Đậu, tôi sẽ phát điên mất.

Cuối cùng, tôi vẫn không thể moi được vị trí của Giang Diệu và Đậu Đậu từ miệng gã đàn ông.

Đợi đến hôm sau tôi tìm đến nơi, phát hiện căn nhà đã bị treo biển rao bán của công ty môi giới.

Tôi ngồi bệt xuống bên bồn hoa trong khu chung cư, bắt đầu vừa khóc vừa cười.

Bọn họ có lẽ không biết Đậu Đậu có ý nghĩa như thế nào đối với tôi.

Rất nhiều người cho rằng, thú cưng chẳng qua chỉ là món đồ chơi g.i.ế.c thời gian lúc rảnh rỗi.

Nhưng đối với tôi, Đậu Đậu là người nhà.

Tôi có thể vô tư yêu thương nó, có thể ngày hỏi nó tám trăm lần có yêu tôi không.

Tình yêu cho đi, sẽ không bị cân đo đong đếm, không bị so đo tính toán, không bị chán ghét.

Chỉ là một sinh mệnh nhỏ bé trong mắt bọn họ bị coi là súc sinh, lại dùng cả đời chỉ để bầu bạn cùng tôi qua những năm tháng vui vẻ.

Nghĩ đến cục bông nhỏ gầy yếu trong livestream, đáy mắt tôi nhuốm vẻ cố chấp.

Giờ đây, ngay cả phương thức liên lạc cũng không có, người cũng chẳng tìm thấy.

Tôi phải làm sao mới tìm lại được Đậu Đậu đây.

Bỗng nhiên, một ý nghĩ lóe lên trong đầu.

Tôi chạy xuống lầu tìm một cửa hàng điện thoại, làm một chiếc sim mới, mua điện thoại mới, sau đó mở ứng dụng, vào cửa hàng của Giang Diệu.

Vừa hay, ả ta đang livestream.

Đám mèo con đều đội mũ con rắn mừng năm mới, đáng yêu hết nấc.

Doanh số tăng lên trông thấy, tôi lập tức chớp lấy cơ hội đặt mua đơn hàng cuối cùng.

Giang Diệu cười híp mắt nói: “Chúc mừng vị khách hàng có tên ‘Tôi đến tìm cậu đây’ đã nhanh tay chốt được đơn hàng cuối cùng!”

“Tiếp theo chỉ còn đơn đặt trước, các khách hàng quan tâm có thể bấm theo dõi, phía sau sẽ có vô vàn ưu đãi siêu hời dành cho mọi người nha!”

“Những bạn nào chốt đơn hôm nay, lát nữa bên mình sẽ gửi hàng đi, xin hãy kiên nhẫn chờ đợi nha~”

Nói xong, livestream kết thúc.

Nhìn thông tin vận chuyển trên mã vận đơn, khóe miệng tôi nhếch lên thành một nụ cười.

Thấy chưa, tìm được rồi đây này.

Lần theo địa chỉ giao hàng trên mã vận đơn, tôi đến trước cửa nhà, sau đó điên cuồng bấm chuông cửa, lại mạnh tay đập cửa mấy hồi.

Mãi đến khi nghe thấy giọng bạn thân.

“Đến đây đến đây, đừng đập nữa, phiền c.h.ế.t đi được.”

Cửa mở.

Trong ánh mắt kinh ngạc của ả ta, tôi nở một nụ cười.

“Tìm được cậu rồi……”

Giang Diệu cũng không ngờ, tôi lại có thể tìm được đến tận đây.

Định thần lại, ả ta giả bộ kinh ngạc: “Ôi chao, lâu lắm không gặp ha, Tiểu Âm bệnh của cậu khỏi rồi à?”

Tôi theo ánh mắt ả ta, đưa chân chặn trước khe cửa, cười như không cười nhìn ả.

“Nhờ phúc của cậu, sắp tái phát đến nơi rồi đây.”

Ả ta nhướn mày, rõ ràng không hề coi lời tôi nói ra gì.

Gã anh họ của Giang Diệu vừa hay đi đến cửa, tay vẫn còn bó bột, thò đầu ra hỏi: “Ai đấy?”

Vừa thấy là tôi, gã ta sợ đến mức con ngươi co rút kịch liệt, vội vàng ba chân bốn cẳng chạy biến vào phòng khóa trái cửa.

Giang Diệu không hiểu hành động kỳ quái của gã, chỉ liếc mắt khinh khỉnh.

Loại đàn ông rỗng tuếch mạnh mẽ bên ngoài yếu đuối bên trong này, chắc chắn sẽ không kể chuyện mình bị mất mặt cho người khác biết đâu.

Tôi lại lên tiếng: “Đậu Đậu đâu, trả lại cho tôi.”

Giang Diệu nghiêng người chắn tầm mắt tôi nhìn vào trong nhà, giọng điệu thong thả.

“Cậu đến không đúng lúc rồi, tớ vừa mới đưa nó đi tắm xong.”

 

Sưu Tầm, 21/02/2025 18:26:13

Lượt xem: 0

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :