Người phụ nữ nhanh tay nhặt lên giấu sau lưng.
“Nhìn cái gì mà nhìn? Không đi tôi báo cảnh sát đấy.”
Nhưng ánh mắt tôi đã trở nên sắc bén.
Đó là chiếc chuông tôi đặt làm riêng cho Đậu Đậu, tôi tuyệt đối không thể nhận nhầm.
Đậu Đậu là mèo hoang tôi nhặt được ở dưới khu chung cư.
Lúc nhặt được nó, mới được một hai tháng tuổi.
Mắt còn chưa mở hẳn, nhưng đã nghểnh cổ kêu vô cùng hăng say.
Lúc đưa nó đến bệnh viện, bác sĩ còn khen tôi may mắn, thế mà lại nhặt được mèo Anh lông ngắn thuần chủng đạt chuẩn thi đấu.
Nhưng trong mắt tôi, nó chỉ là một cục bông nhỏ bé ướt sũng nước mưa, không có nhà để về.
May mắn thay, sau khi kiểm tra, không có vấn đề gì lớn, chỉ là thính giác hơi kém.
Vậy nên, ngày thứ hai mang nó về nhà, tôi đã tìm người đặt làm một chiếc chuông nhỏ xinh.
Trên chuông còn khắc hình túi phúc nhỏ, mong nó giữ trọn phúc khí, một đời bình an vui vẻ.
Người phụ nữ thấy ánh mắt tôi, sợ hãi lùi lại mấy bước.
Nhưng phía sau ả ta vọng đến giọng đàn ông, ả ta lập tức ưỡn thẳng lưng.
“Ai đấy, có thôi đi không hả?”
Một gã đàn ông đầu bóng nhẫy, cởi trần trùng trục từ trong nhà bước ra, mặt mày lộ rõ vẻ dữ tợn.
Vẻ mặt quen thuộc khiến tôi nhớ lại lời Giang Diệu từng kể rằng ả ta có một gã anh họ chẳng nên cơm cháo gì.
Chẳng lẽ chính là gã này?
Tôi nhìn chằm chằm gã đàn ông, từng chữ từng chữ, sợ rằng bỏ lỡ biểu cảm trên mặt gã.
“Chào anh, xin hỏi anh có quen Giang Diệu không?”
Gã ta ngẩn người, mắt láo liên đảo quanh, đoạn hắng giọng hai tiếng, “Cô tìm nhầm chỗ rồi, ả ta chuyển nhà lâu rồi.”
Điển hình của việc nói dối.
Tôi không muốn dây dưa với hai người này nữa, thừa lúc bọn họ không chú ý, tôi xông thẳng vào nhà.
“Đậu Đậu? Đậu Đậu có ở đây không?”
Nhưng lục soát một vòng, vẫn không thấy bóng dáng Đậu Đậu đâu.
Người phụ nữ thấy tôi cắm đầu cắm cổ xông vào, lập tức ôm chặt hai đứa con ngồi bệt xuống đất gào khóc.
“Trời ơi, giữa năm giữa tháng có người xông vào nhà cướp của g.i.ế.c người rồi!”
“Ai đó ơi, cứu mạng với.”
Đang bận tìm mèo, tôi chẳng hơi sức đâu mà để ý đến ả ta.
Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, tôi lập tức quay phắt đầu nhìn gã đàn ông, gã ta muốn lảng tránh, nhưng bị tôi tóm chặt lấy.
Chính là Giang Diệu!
Tay tôi trượt một cái, điện thoại bị bắt máy.
“Alo anh họ, anh bảo thằng cháu đừng nghịch c.h.ế.t con mèo đấy, còn bán lấy tiền đấy.”
“À phải rồi, nếu có đám đòi nợ nào đến, anh cứ đuổi cổ bọn nó đi, không đánh c.h.ế.t là được, nhớ đừng bảo là quen biết em nha.”
Tôi còn chưa kịp mở miệng, điện thoại đã tắt ngúm.
Lời nói nhẹ bẫng của ả ta, đối với tôi chẳng khác nào ngàn vạn mũi kim đ.â.m vào tim.
Đột nhiên, tôi nghe thấy tiếng mèo kêu yếu ớt.
Tiếng kêu phát ra từ hướng lũ trẻ.
Tôi đứng trước mặt hai đứa trẻ rõ ràng đang chột dạ, chìa tay ra nói: “Đưa cho tôi!”
Thằng bé mập ú như trái bóng, giận dỗi giấu tay ra sau lưng.
“Không cho!”
Tôi ngồi xổm xuống định giằng lấy, bị gã anh họ của Giang Diệu cản lại.
Gã ta mặt mày bặm trợn, vung vẩy cánh tay, hung hăng đe dọa tôi: “Cút khỏi nhà tao, không thì liệu hồn đấy con điên!”
Lại một tiếng mèo kêu yếu ớt nữa vang lên từ sau lưng thằng bé, mắt tôi đỏ ngầu, cảm xúc có chút mất kiểm soát.
“Tránh ra!”
Nhưng gã đàn ông cười khẩy, đánh giá tôi từ trên xuống dưới, ánh mắt lộ vẻ dâm tà.
“Ồ, hóa ra là ớt hiểm à.”
Vừa dứt lời, gã ta liền vươn tay sàm sỡ n.g.ự.c tôi.
Giây tiếp theo, tôi bẻ gãy luôn tay phải của gã, bắt đầu cười khanh khách đầy quái dị, không sao kiềm chế được.
Tiếng kêu thảm thiết của gã đàn ông vang lên.
Thịt trên người gã ta run rẩy không ngừng theo từng cơn đau dữ dội.
Còn người phụ nữ và lũ trẻ thì ngây người như phỗng, giọng nói run rẩy: “Cô cô cô đừng có qua đây, tôi báo cảnh sát ngay đấy.”
Tôi cúi người xuống, nghiêng đầu.
“Đưa mèo, cho tôi!”
Thằng bé kia mới run rẩy đưa con mèo trong tay ra trước mặt tôi.
Tôi vừa định nhận lấy, tay khựng lại giữa không trung.
Đây không phải Đậu Đậu.
Là một con mèo Anh lông ngắn con gầy nhẳng, tai còn bị cắt mất một mẩu.
Do dự một lát, tôi vẫn nhận lấy con mèo.
Tôi sẽ không để con của Đậu Đậu bị đám người xấu này hại chết.