Tôi gửi nuôi Đậu Đậu ở nhà bạn thân được nửa năm, nào ngờ nó bị ả ta bắt phối giống đến phát điên.
Thậm chí, ả còn mở cả một cửa hàng thú cưng.
Ngày tôi phát hiện ra chuyện này, ả đang ôm một bầy mèo con mới đẻ, nhiệt tình quảng cáo trên livestream.
“Chốt đơn ngay hôm nay, giao hàng liền tay! Các mẹ các chị em đừng bỏ lỡ nha~”
Tôi gọi điện thoại đến chất vấn.
Đổi lại, ả ta thản nhiên đáp: “Súc vật mà, không phối giống thì còn dùng được vào việc gì?”
Vậy nên tôi quyết định.
Sẽ “phối giống” cho bạn thân một mẻ.
1.
Vừa làm xong thủ tục xuất viện, trên đường về nhà, tôi lướt điện thoại xem video.
Ứng dụng tự động đề xuất livestream của bạn thân tôi.
Ả ta đang hớn hở khoe khoang cửa hàng thú cưng online mới mở, tay bế mấy con mèo con.
Nhưng tôi xem livestream mà suýt chút nữa phát điên.
Bởi vì tôi nhận ra con mèo Anh lông ngắn gầy gò, bụng phệ nằm ở góc khuất kia, chính là Đậu Đậu, con mèo tôi gửi tạm nhà bạn thân.
Đậu Đậu là mèo Anh lông ngắn thuần chủng, đạt chuẩn thi đấu, năm nay vừa tròn một tuổi rưỡi.
Vì phải nhập viện điều trị, tôi đành gửi tạm nó ở nhà ả.
Để bạn thân – người vốn không mấy ưa thú cưng – chăm sóc Đậu Đậu tử tế, tôi đã trả trước hai vạn tệ tiền gửi nuôi.
Ai ngờ, ả ta lại dùng mèo của tôi để kiếm tiền.
Bỗng dưng tôi nhớ lại chuyện nửa năm trước, Giang Diệu từng hỏi mèo Anh lông ngắn đạt chuẩn thi đấu đẻ ra mèo con thì bán được bao nhiêu tiền.
Tôi cười lắc đầu: “Mèo đẹp thì ít nhất cũng phải từ sáu ngàn tệ trở lên.”
“Nhưng tớ không định cho Đậu Đậu phối giống đâu, đợi tớ về sẽ triệt sản cho nó.”
Ả ta tiếc rẻ ra mặt: “Thế cậu mất toi cơ hội phát tài rồi còn gì.”
Tôi biết rõ, bạn thân Giang Diệu có một nỗi ám ảnh gần như phát cuồng với tiền bạc.
Yêu đương qua mạng một lúc tận tám anh, dựa vào tiền của đám con trai để nuôi thân mình bóng bẩy, đến xe BMW cũng sắm được.
Nhưng tôi và ả ta quen biết nhau bảy tám năm trời, ả đối với bạn bè cũng coi như thật lòng.
Chắc không đến nỗi vì tiền mà bỏ cả bạn bè đâu nhỉ.
Nghĩ đến đây, tôi gõ chữ lên màn hình: “Giang Diệu, con mèo ở góc kia có phải Đậu Đậu không?”
Có lẽ ả ta đã nhận ra tôi.
Nhưng ả ta lờ thẳng tin nhắn của tôi, chỉ trả lời bình luận của người khác.
Tôi định bụng hỏi tiếp, ai ngờ phát hiện mình đã bị ả ta chặn khỏi livestream.
Đành phải mở WeChat nhắn tin, ai dè hiện lên dấu chấm than đỏ chót.
Tôi cố nén cơn giận, gọi thẳng điện thoại cho Giang Diệu.
Chưa đầy mấy giây, đầu dây bên kia đã bắt máy: “Alo, ai đấy ạ?”
Tôi vội vàng lên tiếng.
“Giang Diệu, sao cậu lại chặn tớ, Đậu Đậu đâu rồi, tớ đến đón nó về.”
Ả ta ngập ngừng vài giây mới đáp lời: “Tiểu Âm hả, tớ đang bận kiếm tiền, giờ không rảnh.”
Nghe thấy hai chữ “kiếm tiền”, cơn nóng giận trong tôi bỗng bùng lên.
“Có phải cậu cho Đậu Đậu phối giống rồi không? Mèo con cậu bán có phải con của Đậu Đậu không!”
Trước khi ả ta mở miệng, tôi vẫn còn chút ảo tưởng.
Hy vọng rằng vừa rồi chỉ là tôi nhìn nhầm.
Nhưng giây tiếp theo, tiếng cười khẩy của Giang Diệu vang lên: “Súc sinh mà, vốn dĩ sinh ra là để phối giống thôi.”
“Tống Nhã Âm, cảm ơn mèo của cậu nha.”
Giây phút ả ta cúp máy, điện thoại của tôi cũng tan tành thành tám mảnh.
Ý thức được cảm xúc đang d.a.o động dữ dội, tôi đành móc vội hai viên thuốc trong túi áo ra nuốt xuống.
Đợi đến khi cơn giận lắng xuống, tôi lập tức vẫy một chiếc xe, phóng thẳng đến chỗ Giang Diệu ở.
“Giang Diệu, mở cửa! Tớ biết cậu đang ở nhà!”
Nghĩ đến tình cảnh của Đậu Đậu, tôi không kìm được mà dùng sức mạnh hơn.
Năm phút sau, cửa mới chịu mở.
Nhưng người mở cửa lại là một người lạ hoắc.
Người phụ nữ đắp mặt nạ, vừa nhìn thấy tôi đã nhíu mày khó chịu: “Gõ cái gì mà gõ, giữa năm giữa tháng kêu gào đòi mạng hả?”
Tôi theo phản xạ liếc nhìn số nhà.
Địa chỉ không sai.
Tôi đành nhỏ nhẹ xin lỗi: “Xin lỗi chị, cho tôi hỏi người từng ở đây đâu rồi ạ?”
Người phụ nữ trợn mắt: “Tôi biết thế quái nào được?” Nói rồi định sấn tới đóng sầm cửa lại.
Tôi vội vàng, đưa tay chặn cửa.
Kết quả, mu bàn tay bị kẹp đến bầm tím một vệt sâu.
Ả ta nhổ toẹt một bãi.
“Cái này thì không liên quan đến tôi đâu nha.”
Tôi nén cơn đau, lần nữa hỏi: “Xin hỏi… người từng ở đây đâu rồi ạ? Tôi có việc gấp muốn tìm cô ấy.”
Vừa dứt lời, trong nhà người phụ nữ vọng ra tiếng trẻ con nô đùa ầm ĩ.
Vẻ mặt ả ta thoáng chút mất kiên nhẫn.
“Đã bảo không biết là không biết, điếc hay sao đấy? Cút cút cút đừng làm phiền tôi.”
Người phụ nữ xoay người định vào phòng khách, “Hai đứa quỷ sứ kia, không thể im lặng chút được hả!”
Tôi cúi đầu ra hiệu.
“Làm phiền rồi.”
Đúng lúc này, một chiếc chuông mèo lăn đến chân tôi.