Trước đây, tôi và Giang Diệu đi chơi không may gặp tai nạn xe, bà lập tức chạy đến giường bệnh của Giang Diệu.
Đến khi thấy cô ta không sao, bà mới quay sang nhìn tôi, rồi nhăn mày trách móc: “Đã bảo đừng có chạy lung tung, mày điếc hả?”
Việc mẹ tôi không thích tôi, tôi đã sớm biết rõ.
Quan hệ giữa ba mẹ tôi rất tệ, ba tôi hễ say rượu là lại thượng cẳng chân hạ cẳng tay với mẹ.
Lúc thì móc áo, lúc thì dây nịt, có khi còn vác cả con d.a.o phay cùn.
Mỗi lần mẹ tôi có ý định rời đi, bà đều bị đánh cho thừa sống thiếu chết.
Nặng thì gãy ba cái răng cửa, gãy một xương sườn, chấn động não giữa, thậm chí còn bị mù một mắt.
Tôi chỉ biết đứng bên cạnh khóc thét, khóc đến khản cả giọng.
Sau này, ba tôi say rượu ngã xuống sông c.h.ế.t đuối.
Trời nóng như đổ lửa, ba ngày sau mới vớt được xác, t.h.i t.h.ể trương phình như xác c.h.ế.t trôi sông.
Lúc làm tang lễ, mẹ tôi vừa khóc vừa cười.
Hôm đó bà đốt sạch sành sanh tất cả đồ đạc của ba tôi.
Cũng chính vì ba tôi chết, cuộc sống của bà mới dễ thở hơn nhiều.
Bà tươi cười với tất cả mọi người, chỉ riêng tôi là không.
Tôi biết, chỉ vì tôi giống ba tôi đến chín phần.
Nên bà hận tôi.
Tôi chống tay ngồi dậy dựa vào tường, lau đi những giọt nước mắt sinh lý vì đau đớn trên mặt, chìa tay về phía Giang Diệu: “Trả Đậu Đậu lại cho tôi.”
Cô ta không trả lời tôi, mà lại nhõng nhẽo với mẹ tôi.
“Mẹ nuôi ơi, con đã nói với Nhã Âm rồi, mèo giờ không có ở đây, vậy mà chị ấy đến nhà con đập phá tan hoang thế này, con biết phải làm sao đây huhuhu.”
Mẹ tôi nhìn một bãi hỗn độn trước cửa nhà Giang Diệu, mày nhíu chặt lại.
Bà vỗ về tay Giang Diệu, lạnh giọng nói: “Tống Nhã Âm, mày làm đủ chưa? Chỉ là con mèo thôi, có cần phải làm đến mức này không?”
“Cho dù nó c.h.ế.t rồi, thì mua con khác là xong chứ gì.”
Trong mắt họ, Đậu Đậu chẳng qua chỉ là một con vật tầm thường.
Chết cũng chẳng có gì đáng tiếc.
Nhưng Đậu Đậu đối với tôi là khác biệt, tuyệt đối khác biệt.
Tôi cụp mắt xuống, giọng nói khẽ như gió thoảng: “Mẹ à, nếu mẹ c.h.ế.t rồi, con cũng có thể đổi mẹ khác được không?”
Bà chớp mắt, không chắc mình có nghe lầm hay không.
“Mày đang nói cái gì vậy?”
Tôi nói: “Không có gì.”
Đón nhận ánh mắt nghi hoặc của hai người, tôi lại xông vào nhà Giang Diệu.
Lần này, phạm vi hành động của tôi không còn giới hạn ở huyền quan nữa, mà bắt đầu tấn công vô tội vạ.
Từ phòng ngủ chính đến phòng ngủ phụ, từ ban công đến phòng khách, tôi không tha chỗ nào.
Vốn dĩ là phong cách Pháp sang trọng nhẹ nhàng, dưới bàn tay tôi, đã thành công lột xác thành nhà thô.
Chỉ còn lại tiếng kêu gào thảm thiết của Giang Diệu: “Nhà của tôi!! Nhà mới mua trả góp đó!”
Ngay khi tôi định đập nốt bức tường cuối cùng còn nguyên vẹn trong nhà, cảnh sát đến.
Vẫn là viên cảnh sát trung niên lần trước.
Ông ta trợn tròn mắt, có chút bất lực: “Sao lại là cô nữa vậy.”
Không ngờ lần này, vì chuyện của Đậu Đậu, tôi lại làm ầm ĩ hơn.
Giang Diệu thì lại mừng rỡ.
“Cảnh sát ơi, cô ta đập phá nhà tôi tan nát thế này rồi, ngài xem phải bồi thường khoảng bao nhiêu tiền đây.”
Cảnh sát suy nghĩ một lát, không đáp lời.
Chỉ bảo Giang Diệu và một cảnh sát khác đi kiểm kê thiệt hại trước.
Ông hạ giọng hỏi tôi: “Cái này phải bồi thường không ít tiền đâu, cô mới hai mươi mấy tuổi, gánh khoản nợ này có chút vất vả đấy, người bên ngoài là mẹ cô đúng không? Tôi nói chuyện với bà ấy một chút.”
Trong lời nói tuy có trách cứ, nhưng cũng xen lẫn chút quan tâm.
Không hiểu sao, mắt tôi có chút nóng lên.
Tôi dịu giọng nói một câu xin lỗi, rồi từ trong túi móc ra giấy chứng nhận bệnh án của mình.
“Chú cảnh sát ơi, lúc nãy cháu lên cơn bệnh, không kiểm soát được bản thân.”
7
Giang Diệu quay lại rồi.
Cô ta vui vẻ bước vào nhà, giơ bảng kê khai ra vẻ đắc ý với tôi.
“Tôi thống kê xong rồi, ít nhất cũng phải bồi thường năm mươi vạn đó, còn phải bắt cô ta lại nữa.”
Tôi thầm cười khẩy.
Năm mươi vạn? Cô ta cũng dám mạnh miệng thật.
Mà Giang Diệu dường như không nhận ra bầu không khí ngưng trệ.
Mãi đến khi cảnh sát lên tiếng, “Xin lỗi cô Giang, vừa rồi chúng tôi đã xác nhận rồi, Tống Nhã Âm lúc đập phá đang trong giai đoạn phát bệnh.”
“Khoản bồi thường này, tạm thời do người giám hộ, tức là mẹ cô ấy chịu trách nhiệm chi trả.”
Giang Diệu ngớ người, “Cái gì? Tại sao không phải là cô ta bồi thường?!”
Vì cô ta biết, nếu là mẹ tôi bồi thường, cô ta chắc chắn sẽ không dám hét giá trên trời.
Đến khi ra khỏi đồn cảnh sát, Giang Diệu vẫn còn trong trạng thái ngơ ngác.
Còn mẹ tôi nhìn tôi với ánh mắt có chút phức tạp, “Con bệnh từ khi nào vậy?”
Đột ngột nghe bà hỏi, tôi có chút không quen.
Đây là… quan tâm tôi sao?
Tôi ngẩng đầu, hít một hơi thật sâu.
“Không biết.”
“Chắc là, từ rất lâu trước đây rồi.”