Dẫu không phô trương, nhưng cũng âm thầm chuẩn bị để Lệ phi và đứa bé trở thành một lựa chọn thay thế.
Chỉ có thái tử vẫn chìm đắm trong giấc mộng đẹp của mình, tự cho rằng ngai vàng chỉ thuộc về hắn, ngôi vị hoàng đế là điều hiển nhiên.
Trong khi hắn giậm chân tại chỗ, ta đã bắt đầu tìm kiếm minh chủ của mình.
Công chúa cũng là dòng m.á.u hoàng gia, chân mệnh thiên tử. Vì sao không thể đứng trên thiên hạ?
****
Sau cuộc trò chuyện bí mật hôm trước, phụ thân đã phân phó cho ta một vài người thân tín.
Họ theo lệnh ta, thu thập tư liệu về các công chúa đến tuổi trưởng thành trong cung.
Còn về "tình yêu cảm động đất trời" giữa thái tử và Sở Sở, ta chẳng cần điều tra, cũng có người tự động đem tin tức dâng lên.
Hôm nay, khi ta đang đốt các tư liệu về Ngũ công chúa, Nhị công chúa và Tứ công chúa, thì muội muội cùng cha khác mẹ của ta vội vàng xông vào.
“Tỷ tỷ còn tâm trạng ở đây đốt đồ? Không mau cùng muội đi dự tiệc ngắm ngọc bích hoa của Tam công chúa.”
Ta bất giác thở dài.
Kiếp trước, Tam công chúa Lý Quỳnh cũng tổ chức một bữa tiệc ngọc bích hoa quy mô lớn.
Nàng có mối quan hệ tốt với các tiểu thư quý tộc, tính cách lại hào sảng. Bữa tiệc lần này không chỉ là lễ cập kê của nàng, mà còn là cơ hội cho nam nữ thanh niên trong kinh thành kết giao.
Kiếp trước, muội muội và phu quân nàng ấy cũng gặp nhau tại bữa tiệc này.
“Sao thế? Chẳng lẽ bị thoái hôn khiến tỷ tỷ suy sụp không gượng dậy nổi sao?”
Muội muội không vui, bĩu môi nói: “Tiệc ngọc bích hoa toàn những thiếu niên anh tuấn, có kém gì thái tử đâu.”
“Cẩn thận, họa từ miệng mà ra!” Ta đưa tay búng nhẹ vào trán nàng.
Muội muội lập tức ôm trán, trừng mắt tức tối nhìn ta.
Ta biết nàng lo lắng ta vì bị thoái hôn mà đau khổ đến suy sụp. Chính vì tấm lòng này, và để nàng tránh xa gã phu quân kiếp trước, ta nhất định sẽ cùng nàng tham dự bữa tiệc.
Hơn nữa…
Ta đặt tư liệu về Trưởng công chúa và Tam công chúa dưới chặn giấy, tự nhủ đã đến lúc phải gặp cả hai, để xem ai mới là minh chủ ta nên phò tá.
***
Trong bữa tiệc ngọc bích hoa, ta đã được chứng kiến mối quan hệ rộng rãi của Tam công chúa.
Hầu như quá nửa quý nữ, công tử của triều đình đều tụ họp ở đây.
Thậm chí thái tử và Sở Sở cũng có mặt, đang trò chuyện cùng Tam công chúa.
Muội muội nhỏ giọng lầm bầm: “Xui xẻo.” Sau đó kéo tay ta, tránh xa thái tử, đi về phía đình giữa hồ.
Kiếp trước, nàng đã tranh chấp với ai đó tại đình này, không may rơi xuống nước và được phu quân cứu vớt.
Kể từ đó, nàng không thể không lấy hắn.
Công tử nhà Hồng Lư Tự khanh ngay từ đầu đã có ý định sắp đặt, nên chỉ cần liếc nhìn biểu hiện thất vọng thoáng qua của hắn khi không kịp cứu người rơi xuống nước, ta liền sinh lòng chán ghét cực độ.
Kiếp trước, muội muội ngây thơ của ta đã bị cái gọi là "ân nhân cứu mạng" ấy che mờ mắt, để rồi rơi vào cuộc hôn nhân ép buộc.
Nàng ấy vốn ngây thơ, lãng mạn, và có chút tính khí nhỏ nhoi không đáng kể. Nàng ấy xứng đáng với một cuộc hôn nhân xuất phát từ tình yêu, không phải vì bất kỳ sự toan tính nào.
***
Lần này, khi ta cùng muội muội rời khỏi đình giữa hồ, ta vẫn không tránh được cảnh tranh chấp diễn ra. Nhưng thật bất ngờ, người rơi xuống nước không phải muội muội, mà là tiểu thư của một gia đình khác.
Tiếng huyên náo nhanh chóng thu hút sự chú ý của mọi người trong tiệc. Tam công chúa bước đến vội vã, ra lệnh thị vệ xuống hồ cứu người. Nhưng ngay lập tức, một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên:
"Không được. Ai trong cung biết bơi, mau xuống cứu người!"
Người vừa lên tiếng nhanh nhẹn bước đến, tuy dáng vẻ giản dị, không quá xa hoa, nhưng vẫn toát lên khí chất cao quý của dòng dõi đế vương.
Dưới sự chỉ huy của nàng, cung nữ biết bơi lập tức nhảy xuống nước cứu người, đồng thời có vài người đến mời các nam nhân lui ra ngoại viện.
Trong khoảnh khắc ấy, so sánh giữa cách xử lý của Tam công chúa và vị nữ tử này, ta đã có quyết định trong lòng.
***
Nữ tử đó chính là Trưởng công chúa Lý Diễm, người đã lui về Thanh Phong đạo quán ẩn tu từ nhỏ.
Nàng là con gái của Tiên hoàng hậu, nhưng lại bị ghẻ lạnh vì Hoàng hậu qua đời sau khi sinh nàng. Thành Đế, đau lòng trước cái c.h.ế.t của Tiên hoàng hậu, trút mọi oán hận lên đứa trẻ này.
Sau khi Kế hậu lên ngôi, gia tộc Tiên hoàng hậu bị đày ra biên cương, Lý Diễm từ đó sống trong cảnh bị lãng quên, cho đến khi tự nguyện rời cung vào năm nàng tròn mười tuổi.
****
Tại tiệc sinh thần của Hoàng hậu, ta biết đây là cơ hội để tiếp cận Lý Diễm.
****