{{ msgSearch }}

5

Nhật Nguyệt Sáng Soi

Đang Cập Nhật 944 Chữ 07/01/2025 20:58:29

Ta khẽ run rẩy, ánh mắt hiện lên nét cương quyết lạnh lùng: “Thần nữ vì nghĩ cho điện hạ mà cầu xin, nhưng chẳng ngờ đổi lại là sự sỉ nhục như vậy!”

 

Thái tử ngẩn người, chưa kịp hiểu hết ý nghĩa lời ta thì vẫn hùng hồn biện bạch:  

 

“Sỉ nhục gì chứ? Đây là cơ hội để nàng được gả cho ta...”

 

Cơ hội đó, ai muốn thì cứ nhận lấy!

 

“Thần nữ cầu xin bệ hạ cho phép xuất gia, lấy ánh sáng của ngọn đèn thanh tịnh để sống hết kiếp này.”

 

Phụ thân ta, Định Quốc Công, nãy giờ lặng lẽ quan sát, bỗng nhiên mắt đỏ hoe. Ông, một người từng trải qua bao trận mạc không nhỏ một giọt nước mắt, nay vì con gái mà nghẹn ngào:  

 

“Bệ hạ, hạ thần nguyện giao trả binh quyền, cởi bỏ áo giáp hồi hương để đổi lấy quyền tự do hôn nhân cho con gái mình. Chỉ cầu không ai trong thiên hạ có thể ép buộc nó...”

 

“Phụ thân...”  

 

Ta kinh ngạc ngước lên nhìn ông.  

 

Chuyện đêm qua rõ ràng không phải thế này!  

 

Nhưng phụ thân không nhìn ta, chỉ cúi đầu khẩn thiết, đôi mắt tràn đầy thương xót nhìn về phía hoàng đế.  

 

Hoàng đế biết thái tử gây ra chuyện tày trời, đặc biệt lại giữa chốn triều đình đông đủ quần thần, nếu không xử lý ổn thỏa, e rằng khiến lòng người d.a.o động.  

 

Ánh mắt ông nhìn thái tử đã chẳng còn chút thiện cảm nào.  

 

Ông đỡ phụ thân và ta đứng dậy, nghiêm giọng:  

 

“Chuyện này là lỗi của thái tử...”

 

Thái tử định mở miệng biện hộ, nhưng quốc cữu gia chẳng đợi hắn nói đã tung một cước mạnh mẽ, khiến thái tử quỳ sụp xuống sàn.  

 

Thái tử rên rỉ kêu đau, nhưng hoàng đế chỉ làm ngơ, cố gắng xoa dịu cha con ta.  

 

Cuối cùng, hoàng đế tuyên bố hủy bỏ hôn ước giữa ta và thái tử, còn ban cho ta một thánh chỉ đặc biệt: “Từ nay, hôn nhân của ngươi do chính ngươi quyết định, không ai được can thiệp, kể cả trẫm.”

 

Còn binh quyền, hoàng đế không chấp nhận để phụ thân giao lại. Để bồi thường cho ta và Định Quốc Công phủ, ông ban thưởng hàng loạt châu báu, còn phong ta làm Gia Hòa huyện chủ, danh chính ngôn thuận nhận ta làm nghĩa nữ.  

 

Về phần nhận Sở Sở làm nghĩa nữ của Định Quốc Công phủ, lời đề nghị của ta bị hoàng đế thẳng thừng bác bỏ.  

 

“Phụ hoàng!”  

 

Thái tử hoảng hốt, giọng the thé.  

 

Hoàng đế nhìn hắn và Sở Sở, hai người ôm chặt nhau không chút đoan trang, ánh mắt đầy vẻ chán ghét, lạnh lùng nói:  

 

“Thái tử, ngươi nhất định phải cưới nàng ta sao?”  

 

“Đúng vậy! Thê tử của nhi thần chỉ có thể là Sở Sở!”  

 

Ánh mắt hoàng đế tràn đầy thất vọng.  

 

“Tốt, rất tốt, tốt lắm!”  

 

Thái tử ngỡ rằng hoàng đế đã chấp nhận, hớn hở quay sang nhìn Sở Sở, ánh mắt thâm tình.  

 

Hai người quấn quýt không buông.  

 

Mà không hề hay biết, ánh mắt của tất cả mọi người trong đại điện nhìn thái tử đã tràn đầy khinh miệt.  

 

Ta nhìn vẻ hân hoan trên khuôn mặt thái tử, cố gắng kìm nén khóe miệng muốn cong lên.  

 

Cười đi! Ngươi sẽ không còn bao lâu nữa để mà cười đâu!

 

Kiếp này nếu để ngươi bước lên ngai vàng, ta sẽ tự mình dâng đầu cho ngươi đá!

 

Hoàng đế không có nhiều con nối dõi.  

 

Các hoàng tử, người thì c.h.ế.t yểu, kẻ lại ốm yếu bệnh tật.  

 

Lý Ký, nhờ có hoàng hậu nuôi dưỡng, mới an ổn lớn lên, trở thành một trong số ít hoàng tử trưởng thành đủ khả năng gánh vác việc nước.  

 

Chính vì thế, hắn mới dám ngang ngược đến mức dám lôi chuyện này ra triều đình, đạp lên danh dự của Định Quốc Công phủ.  

 

Hắn hiểu rằng, cho dù phạm lỗi lớn đến đâu, hắn vẫn là thái tử.  

 

Nhưng ai nói, chỉ có nam nhân mới có thể kế thừa ngôi báu?  

 

Trong cung, những công chúa đến tuổi trưởng thành, lại tài năng xuất chúng, không hề thiếu.  

 

Quốc cữu gia hiển nhiên bị sự ngu xuẩn của thái tử làm cho tức giận. Trên đường cùng chúng ta rời cung, ông cứ dài giọng thở dài.  

 

Ta mỉm cười nhạt nhẽo: “Con nuôi, dẫu sao cũng không thể bằng con ruột.”  

 

Quốc cữu ngẩn ra, sau đó như bừng tỉnh, gật gù đáp: “Phải, Chiêu Chiêu nói không sai.”  

 

Nhìn quốc cữu vội vã rời đi, phụ thân bất đắc dĩ liếc ta một cái: “Lại ăn nói linh tinh gì nữa đây?”  

 

Ta mím môi cười mà không đáp. Đợi khi đã lên xe ngựa, xác nhận an toàn, ta mới khẽ thốt:  

 

“Thái tử không thể kế vị, ngoài hắn ra, ai lên cũng được.”  

 

Vì thiên hạ lê dân, và cả vì tư lợi của ta, hắn đều không xứng đáng.  

 

Phụ thân không nói gì, chỉ buông một tiếng thở dài.  

 

Nhưng ta biết, qua chuyện hôm nay, phụ thân cũng đã có suy nghĩ giống ta.  

 

***

 

Giới tướng lĩnh thẳng thắn mà trọng tình nghĩa.  

 

Từ sau khi ta bị thoái hôn, họ lục tục cử các tiểu bối đến mời ta ra ngoài giải khuây.  

 

Trước đây, họ vì nể mặt Định Quốc Công phủ mà ngầm ủng hộ thái tử. Nay, ai nấy cũng dần xa lánh hắn.  

 

Có lẽ những lời ta nói hôm ấy đã có tác dụng.  

 

Hoàng hậu có một muội muội là Lệ phi, gần đây thường dẫn đứa con trai tám tuổi qua lại chốn hậu cung.  

 

Rõ ràng quốc cữu gia đã thông báo cho gia tộc mình.  

 

Sưu Tầm, 07/01/2025 20:58:29

Lượt xem: 1

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện